Chương 405:
Cố Cẩm cảm thán với những kỷ niệm cưỡi ngựa xem hoa.
Sau hai năm rời ghế nhà trường, những thay đổi nghiêng trời lật đất đã xảy ra trên người bọn họ.
Cô không còn là Tô Cẩm Khê trong sáng và ngây thơ, anh ấy không còn là Giản Vân lạnh lùng, cao ngạo và quý phái.
Thời gian đã khiến bọn họ thay đổi rất nhiều, để rồi không còn hình bóng của quá khứ.
Thay vì lái xe về khách sạn, chiếc xe đã chở cô đến bãi biển.
Cố Cảm nói: “Anh muồn đưa tôi đi đâu? Anh Giản.”
“Chết tiệt, đừng gọi anh là anh Giản.” Giản Vân rất tức giận khi nghe cô gọi mình bằng một cái tên xa lạ như vậy.
“Giản Vân, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Xe dừng ở bãi biển, Giản Vân lấy mấy chai rượu từ trong cốp xe ra, nói: “Uống với anh.”
“Ngại quá, tửu lượng của tôi không tốt, tôi đi về.” Có Cẩm không biết rốt cuộc anh ấy muốn làm gì, cô quay lưng bỏ đi.
“Nếu bây giờ em rời đi, cảnh giường chiếu tiếp theo anh sẽ không tha cho em. Em nên biết chúng ta không chỉ có một cảnh.”
“Giản Vân, anh học cách đe dọa người khác từ khi nào?”
Cố Cẩm lạnh lùng nhìn anh áy.
“Cô Erlena, em không giả vờ nữa sao?” Giản Vân nở một nụ cười mỉa mai.
“Mặc kệ là giả vờ hay không, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn coi tôi là Tô Cảm Khê.”
Dù sao xung quanh cũng không có ai, Có Cẩm không cần giả vờ, cô muốn nhìn xem rốt cuộc Giản Vân muốn nói gì.
“Em biết thì tốt, Tô Cảm Khê, anh quen em nhiều năm như: vậy, cho dù em hoá thành cho anh cũng nhận ra.”
Giản Vân vừa nói vừa dùng dụng cụ mở nắp chai rượu.
Có Cẩm bát đắc dĩ câu lên khóe miệng: “Bức tôi hiện hình, cảm thấy rất thành tựu sao?”
“Không phải có cảm giác thành tựu, mà là không thích em cứ mở miệng ra là anh Giản anh Giản. Tốt xấu gì thì hồi đó em cũng yêu thầm anh.”
“Giản Vân!!!” Cố Cẩm thấy anh ấy nói thẳng đâm xuyên mình, cô có chút không chịu nồi.
“Được, anh sẽ không chọc em nữa, cầm lấy đi, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.” Giản Vân đưa cho cô một chai rượu vang đỏ. Cố Cẩm nhìn chai rượu vang đỏ trên tay: “Đại ca, đây không phải là bia!”
Gió trên bãi biển thổi làm mái tóc Có Cẩm rối loạn, cô cầm một chai rượu vang đỏ, ngồi thoải mái trên bãi biển với Giản Vân.
Hai người tôi một ngụm anh một ngụm, uống cạn chai rượu như bia.
“Cẩm Khê, anh muốn kể cho em nghe một câu chuyện.”
“Anh nói đi.”
Giản Vân cởi áo vest khoác lên vai cô, Cố Cẩm muốn từ chôi, Giản Vân đã giữ vai cô.
“Gió biển rất mạnh, câu chuyện của anh rất dài. Nếu em bị cảm lạnh thì làm sao diễn được?”
Cố Cẩm thực sự thấy hơi lạnh, vốn là cô thiếu Giản Vân một lời giải thích.
Thay vì lạnh lùng nhướng mày cùng Giản Vân trong đoàn phim mỗi ngày, tốt nhất là bây giờ nên giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Giản Vân thấy Có Cẩm im lặng lắng nghe, anh ấy bắt đầu nói.
“Có một đứa trẻ, từ lúc sinh ra đã bất hạnh.
Bởi ngay từ thuở lọt lòng, anh ấy đã bị gán cho cái mác không ai muốn thừa nhận.
Anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi được danh mình là con ngoài giá thú, hồi đó, mẹ anh tham lam hư vinh, có quan hệ với một người đàn ông đã có gia đình.
Muốn nhờ đứa con này gả cho một gia đình giàu có, nhưng đối phương hoàn toàn không có ý muốn cưới bà ấy.
Ngay từ đầu đối phương chỉ chơi đùa bà ấy, liên tục nhấn mạnh rằng muốn bà ấy phá đứa trẻ này.
Bà ấy chỉ muốn dùng đứa trẻ này như một lợi thế để bà ấy.
có thể gả vào gia đình giàu có, bà ấy đã bí mật sinh đứa bé.
Làm gì có chuyện có thể dễ dàng gả vào gia đình giàu chứ, ông nội nhà giàu phản đối kịch liệt, cuối cùng bà ấy vẫn không thành công.
Bởi vì đứa trẻ này mà không ai muốn cưới bà ấy, ngay cả người nhà bà ấy cũng không ưa bà ấy, không nhận đứa con gái này.
Bà ấy hứng chịu đủ mọi loại đả kích, bà ấy đã chuyển tất cả sự tức giận sang đứa trẻ.
Đứa trẻ hầu như không nhìn thấy bất kỳ người thân nào trong thời thơ ấu của mình, nó đã học cách nhìn vào sắc mặt của mọi người từ khi còn rất nhỏ.