Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 404




Chương 404:

 

Đặt trong cốt truyện thì lời nói của Giản Vân không hè sai, cũng có thể sử dụng riêng để nói về mói quan hệ giữa họ.

 

Trong lòng cô đã có chú ba, kể từ đó cô không thể chịu đựng được sự đụng chạm của người khác nữa.

 

Máy quay càng lúc càng xa, trên giường có hai người ôm nhau ngủ.

 

“Cát.” Giọng của Nam Cung Mặc vang lên, nghe thấy giọng nói này, nó giống như tiếng chuông tan học đã cứu Có Cảm.

 

Cố Cẩm vội vàng thoát khỏi cái ôm của Giản Vân, tốc độ như vậy đâm bị thương mắt Giản Vân.

 

Giản Vân thong thả ung dung sửa soạn lại quần áo rồi đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ Nam Cung Mặc.

 

“Xin lỗi đạo diễn Nam Cung, tôi đã tự ý thay đổi kịch bản, tôi sẽ phân tích vai diễn này.

 

Kể từ khi yêu Dung tần, hắn muốn chiếm hữu nàng ấy là điều chắc chắn, nhưng hắn lại không muốn trong tình cảnh như vậy.

 

Dung tần đã chủ động hiến thân vì gia tộc của nàng, dựa theo sự cao ngạo của hoàng đế, hắn không chỉ muốn ở bên Dung tần mà còn muốn có được trái tim của nàng.

 

Vì vậy, hôm nay bị ép là không phù hợp, tôi đã thay đổi kịch bản mà không báo trước với đạo diễn, mong đạo diễn tha thứ cho tôi.”

 

Anh ấy cũng biết tính cách của Nam Cung Mặc. Trong hoàn cảnh bình thường, Nam Cung Mặc rất ghét những người khác tự ý thay đổi kịch bản.

 

Lần này ngoài ý muốn Nam Cung Mặc không tức giận, anh gật đầu: “Tôi rát đồng ý với ý tưởng của cậu. Đó là lý do tại sao vừa rồi tôi không hô dừng lại. Tôi rất hài lòng, sửa đổi này của cậu đã làm sâu sắc thêm tình yêu của nhân vật dành cho nữ chính.”

 

Hóa ra Nam Cung Mặc đã cho quay trước là vì sợ Cố Cẩm căng thẳng đến mức bị NG, nên anh đã dành thời gian cho việc đó.

 

Không ngờ hai người rất ăn ý, điều này giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian cho mọi người.

 

“Mọi người vất vả rồi, buổi quay hôm nay kết thúc tại đây.

 

Mọi người có thể thu dọn đồ đạc và về nhà.”

 

Cố Cẩm quá mệt, cô chỉ muốn tẩy trang rồi đi nghỉ sớm, lúc trước cô không biết diễn viên sẽ vất vả như vậy.

 

Cô thay quần áo, xách túi bước ra khỏi đoàn mà không hề tây trang.

 

Trên đường đi trông Triệu Lạp rất vui vẻ: “Cô chủ, cô thật sự chưa từng diễn sao? Sao tôi thấy cô còn diễn tốt hơn những tên tuổi lớn kia?”

 

“Chưa.”

 

“Cảnh giường chiếu vừa rồi thật tuyệt vời. Anh Giản thực sự diễn rất hay, trong đôi mắt đó tràn đầy tình yêu với cô ý.

 

Đặc biệt là yêu mà không có được, cuối cùng lại rộng lượng không muốn nữ chính, thật là tuyệt, tôi thấy anh ấy rất đàn ông, tôi tin rằng sự thay đổi này sẽ khiến anh ấy nổi tiếng.”

 

“Ò.” Cố Cẩm vẫn còn đắm chìm trong cảnh cuối cùng.

 

Những gì Giản Vân nói với Nam Cung Mặc thực chất là nói dối, lý do thực sự là anh ấy không muốn ép buộc cô.

 

Anh ấy thấy cô có một nút thắt, không muốn bị đàn ông chạm vào, ngay cả anh ấy cũng không được.

 

Giản Vân tạm thời sửa kịch bản, không phải vì muốn phủ hợp với kịch bản mà là vì Tô Cẩm Khê.

 

Giản Vân như vậy càng khiến Cố Cẩm tháy có lỗi, cô và Giản Vân đã bỏ lỡ nhau từ lâu rồi.

 

Một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, “Về khách sạn sao?

 

Tôi đưa cô.”

 

Cố Cẩm bắt gặp đôi mắt sáng và lạnh lùng của anh ấy, ánh mắt như vậy mới thuộc về Giản Vân.

 

“Làm phiền.”

 

Triệu Lạp thấy trên xe không có trợ lý của Giản Vân, thậm chí là tài xế, cô ấy rất biết ý rời đi.

 

“Cô chủ, đây là thẻ phòng của cô. Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có thứ cần mua. Cô về khách sạn trước đi.”

 

“Ừ.” Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, đây là một đức tính tốt.

 

Có Cẩm chuẩn bị mở cửa ghế sau, “Ngồi phía trước.”

 

Tại sao đàn ông lại thích yêu cầu cô ngồi ở ghế phụ, ngoại trừ xe của Tư Lệ Đình, cô không thích ngồi ở phía trước.

 

Trong xe, Giản Vân có chút im lặng không lên tiếng.

 

Chỉ có giọng nói của nhà đài vang lên bên tai hai người họ, Cố Cẩm không biết tại sao mối quan hệ giữa hai người lại trở nên như thế này.

 

Anh ấy đã từng là nam thần mà cô phải lòng, tim cô đập nhanh hơn dù chỉ nhìn vài lần.

 

Cô vẫn nhớ mình đã từng mơ về Giản Vân, điều đó khiến cô vui vẻ trong một ngày.

 

Ngoài cửa xe cộ tấp nập, ánh đèn mờ ảo, trên đường có rất nhiều người đi lại, nhưng cô thậm chí không nhìn rõ mặt một người.