Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 397




Chương 397:

 

Nam Cung Mặc biết Cố Cẩm không phải là người chịu để cho người ta đánh, cô không ra tay là đang chờ thời cơ.

 

Để Chu Lê bị gai đâm chỉ là một cảnh cáo nho nhỏ của cô dành cho cô ta, nếu như cô ta còn dám không biết điều nữa, cô sẽ dùng thêm nhiều cách để hành hạ người ta.

 

Nếu như bản thân anh ta ra tay e rằng sẽ khiến cô không vui, cô không thích có người đụng vào con mồi của cô.

 

Nam Cung Mặc dặn dò người bên cạnh: “Cậu đi nói với Chu Lê, nói cô ta cầm máu trước dừng băng bó, diễn xong cảnh này rồi mới băng bó.”

 

Chu Lê đang rửa vết thương nghe thấy lời này lập tức tức giận: “Gai hoa đâm sâu như’ vậy, không băng lại thì máu sẽ chảy thành sông mắt.”

 

Thu Quỳ không thích nhất là làm chuyện này, hai bên đều không có lợi.

 

“Cô Chu, cô nhìn xem cảnh này là do chúng tôi đựng, những nhân viên cũng đã chuẩn bị cả một buồi chiều.

 

Ngày mai chúng ta còn phải quay cảnh khác, những cảnh đó đều đã dựng xong ở đây, vì bộ phim chúng tôi đều phải nhẫn nhịn cả.”

 

Con giận trong lòng của Chu Lê không có nơi nào để phát tiết, cô ta càm hộp cơm ném về phía Thu Quỳ.

 

“Cô là cái thá gì mà dám nói những lời như thế với tôi?

 

Nhịn, tôi cắt một đường trên tay cô thử, tôi xem cô nhịn thế nào.”

 

Hộp cơm ném trúng vào đầu của Thu Quỳ, làm đầu cô ấy sưng đỏ lên thì không nói, mà tất cả cơm đều bay vào mắt của cô ấy.

 

“Mắt của tôi.”

 

Thu Quỳ hắt xì liên tục, tháo mắt kính ra lấy tay lau mắt.

 

Cô ấy không nhìn thấy phía trước là một chiếc cầu thang, chân giẫm vào không trung, Có Cẩm vội đến dìu lấy cô ấy.

 

“Cần thận.”

 

Thu Quỳ được cô dìu mới biết xém chút nữa bản thân đã bị té ngã.

 

“Cảm ơn cô Elena.”

 

Cô ấy mơ màn bước đến trước mặt Nam Cung Mặc, mặt và tóc của cô ây dính toàn là cơm.

 

“Đạo diễn, cô Chu không đồng ý.”

 

Nam Cung Mặc nhìn thấy khuôn mặt nhếch nhát của cô ấy, vốn anh ta nghĩ rằng bản thân sẽ rất vui, nhưng trong lòng anh lại không hề tháy thoải mái, ngược lại anh ta lại có chút tức giận.

 

“Nhìn dáng vẻ của cô, còn không đi rửa đi.”

 

*Ò.” Thu Quỳ đi được vài bước thì quay người lại: “Tôi nên đi đâu rửa đây?”

 

Cô ấy vừa xuống xe đã chạy thẳng đến phim trường, Nam Cung Mặc cũng không nói để ở ở lại nơi này.

 

Nam Cung Mặc đưa thẻ phòng của của mình cho Hứa Ngôn, nói: “Mang cái cục than đen này đi đến phòng của tôi tắm rửa đi, nhìn lại thấy bực mình.”

 

“Vâng đạo diễn.”

 

Hứa Ngôn dẫn theo Thu Quỳ rời khỏi, Có Cẩm nhìn theo bóng dáng đang rời đi của hai người.

 

Nam Cung Mặc vậy mà lại để cho một cô gái xa lại đến phòng mình tắm rửa, không phải anh không thích con gái đến gần mình sao.

 

Cô nhà báo nhỏ này lại đột nhiên trở thành trợ lý bên cạnh anh, có phải bên trong có điều gì uẫn khuất không.

 

“Em là gì mà cười gian vậy?” Nam Cung Mặc vừa quay đầu đã nhìn thấy nụ cười của Có Cẩm.

 

Có Cẩm càng cười tươi hơn: “Không có gì, em chỉ cảm thấy mùa xuân đã đến rồi.”

 

“Mùa xuân? Có phải bị ngã nên não em có vấn đề rồi không, nhìn xem sắp đến mùa thu, chứ mùa xuân ở đâu ra?”

 

Cố Cảm cười nhưng không nói gì, Nam Cung Cố bị nụ cười cô ta là cho nỏi da gà, anh ta quay người đi đến chỗ Chu Lê.

 

Chu Lê nhìn thấy Nam Cung Mặc bước đến, nở nụ cười mỉa mai: “Đạo diễn, tay tôi bị thương nặng thế này, nếu như không kịp thời gian băng bó…”

 

Nam Cung Mặc nhớ đến khuôn mặt đầy cơm của Thu Quyỳ, trong lòng vô cớ nồi cơn giận.

 

Anh ta ngắt thẳng lời của Chu Lê: “Nếu như cô đã bị thương vậy thì nên nghỉ ngơi dưỡng thương đi.”

 

Chu Lê nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn đạo diễn.”

 

Nam Cung Mặc quay đầu liền vẫy tay kêu phó đạo diễn: “Anh lập tức tìm một nữ thứ khác cho tôi.”

 

“Đạo diễn, anh muốn thay người sao?”Chu Lê và phó đạo diễn đồng loạt hỏi.

 

*Nếu như cô đã bị thương không thể diễn được, những nhân viên này của chúng tôi cũng không đợi không công cho cô được, để đựng được cảnh quay này họ đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian.

 

Con người tôi trước giờ không thích miễn cưỡng người khác, cô đã bị thương thì nên nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ nhanh chóng tìm một người có thể diễn.”