Chương 392:
Nhảy xong Tô Cẩm Khê bị tê chân, lúc bước bước ở cầu thang lên lầu cô không cần thận nên đã té từ trên xuống.
Lúc đó trong lòng cô nghĩ chắc lần này mình xong đời rồi, cho dù cô không chết thì cũng sẽ bị té đến mức rất khó coi.
Cứ nghĩ như vậy, mà người cô đã rơi vào lòng của một người.
Cô mở to mắt nhìn trước mặt cô là một đôi mắt lạnh lẽo, sau đó là một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Bạn không sao chứ?”
Tô Cảm Khê luôn không biết từ lúc nào mà cô đã bắt đầu yêu thằm Giản Quân, có lẽ là vào lần đó.
Hai người chỉ ôm lấy nhau một lúc, sau đó Tô Cẩm Khê từ từ rời khỏi cái ôm của cậu ấy: “Cảm ơn bạn.” Vành tai của cô đỏ ửng.
Cảnh tượng vài năm trước lại tái hiện, phản ứng của Cố Cảm cũng giống như lúc đó.
Sau khi đã đứng vững, cô vẫn như lúc đầu đẩy anh ra: “Cảm ơn anh.” Lời nói của cô vừa lịch sự vừa xa cách.
Điều không giống như lần trước là tim cô không còn loạn nhịp, mặt cũng không ửng đỏ.
Triệu Lạp vội vàng chạy đến dìu cô: “Cô chủ, cô không sao chứ? Vừa nãy đã dọa đến tôi rồi đó.”
“Tôi không sao, cho dù có ngã tôi cũng sẽ không sao, chỉ là bậc cầu thang mà thôi.” Cố Cẩm buông tay đang dìu của Triệu Lạp, cô tiếp tục tự mình đi về phía trước.
Giản Quân nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa của Cố Cẩm, ánh mắt có chút phức tạp, hai tay nắm chặt.
Có Cảm bước đi rất dứt khoát, cho dù là Tô Cảm Khê hay là Cố Cẩm, thì cô và Giản Quân cũng chỉ lướt qua nhau mà thôi.
Trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của một người, trong lòng cô chỉ có một người đàn ông với đôi mắt xanh thẫm đó thôi.
Sau khi chết giả, tắm chân tình của Tư Lệ Đình đã khắc sâu trong lòng cô.
Đời này cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng không không phụ lòng của Tư Lệ Đình.
Còn về những người khác, nếu như ngay từ đầu đã không thể, vậy chỉ bằng tuyệt tình thì hơn.
Nam Cung Mặc nhìn thấy Cố Cẩm mang giày đề lọ hoa cẩn thận bước đến, anh ấy biết đâu là lần đầu tiên cô mang loại giày này, rất hài lòng với thái độ nghiêm túc làm việc của cô.
Anh ấy vẫy tay với cô: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Luôn luôn sẵn sàng.”
*Anh rất thích thái độ làm việc này của em, nào, chúng ta chuẩn bị quay thôi, à đúng rồi, Chu Lê đâu rồi, lại không thấy cô ấy đâu hết?”
Nam Cung Mặc nhìn xung quanh một hồi, diễn viên chính của cảnh quay này là Có Cẩm và Chu Lê.
“Chu Lê cô ấy vẫn đang trang điểm.” Có Cẩm điềm tĩnh trả lời, cô không hề mượn chuyện này để thêm mắm dặm muối.
“Vẫn còn đang trang điểm? Không phải nói hai giờ đúng quay sao, Dương Cung, cậu đi giục cô ấy đến cho tôi.”
“Vâng, đạo diễn.”
Có Cẩm nhân lúc này cố gắng luyện tập đi bằng giày đề lọ hoa , mọi người nhìn thấy bóng lưng miệt mài của cô, càng thêm hảo cảm với cô.
Buỏi chiều không có cảnh diễn của Giản Quân, anh ta đến đây từ sớm đơn giản là để xem cảnh quay đầu tiên của Có Cẩm.
Nhìn thấy dáng vẻ thất tha thất thểu của cô, anh lập tức nhớ đến, lúc cô té ngã anh ta đã nhanh chóng ôm lấy cô.
Mặc dù Cố Cẩm đi không vững, nhưng cô vẫn khá cương ngạnh, kiên trì không để bị té ngã.
Đợi nửa tiếng đồng hồ, đã đến giới hạn của Nam Cung Mặc, Chu Lê vẫn lề mề chưa đến.
Cố Cẩm đã luyện đi đến mức thành thục, có thể mang đôi giày đế lọ hoa này đi lại tự do, leo dốc xuống dốc không thành vấn đề với cô.
Nam Cung Mặc ngồi trên ghế, ngón tay đặt lên tay ghé, mỗi một cái gõ tay đều thể hiện sự mắt kiên nhẫn của anh ấy.
Thu Quỳ dè dặt đứng bên cạnh, không dám thở mạnh.
Người này lúc không tức giận còn sai cô tới chạy lui, bây giờ anh ấy giận như vậy, néu như để anh ấy nỗi điên lên, không biết bản thân cô ấy sẽ có hậu gì.
“Dương Cung, cậu đi nói với Chu Lê, nếu như trong vòng ba phút tôi không nhìn thấy cô ta, cậu kêu cô ta tự mình thu dọn hành lý cút đi cho tôi!”
Nam Cung Mặc nổi giận, mọi người xung quanh chỉ biết anh là đạo diễn thiên tài, cách một khoảng thời gian lại cho ra mắt phim mới.
Chỉ có Cố Cảm mới biết anh là con cháu của gia tộc lớn, là cậu chủ ngậm thìa vàng từ lúc mới sinh.
Trước mặt ai làm màu đều được, nhưng nếu dám làm màu trước mặt anh thì chính là đang tìm chỗ chết.