Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 390




Chương 390:

 

Dương Công xách một bịch lớp cơm hộp bước vào: “Cơm hộp đến rồi, đạo diễn đã nói, bây giờ là giai đoạn quan trọng, mọi người ăn đỡ trước.”

 

Đợi đến lúc rảnh rang, đạo diễn sẽ mời mọi người ăn một bữa thật no nê, mời mọi người dùng cơm nào.”

 

Suy cho cùng người trong phòng hóa trang đều là diễn viên chính, vả lại đều có người ở phía sau chống lưng, Dương Công tắt nhiên phải phục vụ cần thận.

 

Trợ lý của Châu Lê nhìn hộp cơm một các, vẻ mặt vô cùng xem thường.

 

“Đây là rác rưởi gì đây, trước giờ cô Lê không ăn những thứ này, cậu mang đi đi.”

 

Lam Nguyệt giống như đã dự tính được chuyện này, nói: “May là buổi sáng hôm nay tôi đến Tụ Họp Lâu đặt cơm cho chị Tình.”

 

Chỗ của phụ nữ không nhiều, khó tránh việc so bì.

 

Trong đó chỉ có duy nhát một mình Cố Cảm là thản nhiên dặn dò Triệu Lạp: “Cô đi cầm máy hộp cơm đến đây chia cho mọi người đi.”

 

Trợ lý của Chu Lê đã nói những hộp cơm đó là rác rưởi, nếu như Cố Cẩm ăn chúng thì chẳng phải cô cùng là rác rưởi sao?

 

Sắc mặt Triệu Lạp có chút khó coi: “Cô chủ, tôi đi đặt cơm cho cô.”

 

“Không cần đâu, tôi ăn cơm này là được rồi, đạo diễn Nam Cung ăn được, sao tôi lại không ăn được?”

 

Cố Cẩm biết người nào đó làm như vậy không phải vì để tiết kiệm chỉ tiêu, để người khác ăn chay, một mình anh ăn thịt.

 

Mặc dù anh keo kiệt thật, nhưng trong công việc anh thật sự là một người rất nghiêm.

 

Đồ ăn anh ăn nhất định phải giống với đồ ăn của mọi người ăn, Cố Cẩm vồn là người đã từng chịu khổ.

 

Cho dù bâu giờ thân thận của cô đã khác xưa, nhưng những thứ trên người cô đều không phải là thứ xa hoa đắc tiền.

 

Có Cẩm cầm lấy hộp cơm nhìn một cái, ba món chính một món canh, hai món mặn hai món chay, còn có một chút điểm tâm.

 

Với việc ở trong đoàn phim, bữa cơm như thế này không phải là tệ, đồng thời cũng phải là rác rưỡi như người nào đó nói.

 

Vài thợ trang điểm nhìn Cố Cẩm ăn cơm một cách thản nhiên, mặc dù cô chỉ ăn cơm hộp, nhưng khí chất cao quý trên người cô lại khiến cho người khác cảm giác như cô đang ăn một bữa ăn cao cấp.

 

Nhìn lại Hoa Tình và Chu Lê, hai người họ chỉ giống như chú hề mà thôi.

 

Trong lòng Dương Công cũng âm thầm nhắn một like cho cô diễn viên này, lúc mới bắt đầu cậu ta còn cho rằng cô dựa vào nhang sắc mà bước vào đoàn làm phim.

 

Dựa vào khuôn mặt dụ dỗ đạo diễn mới có thể có được vai diễn nữ chính, bây giờ xem ra đạo diễn cho cô đảm nhận vai nữ chính là không hề sai.

 

Một người nếu như không học được cách tôn trọng người khác, cho dù có trèo lên được vị trí cao hơn nữa thì sớm muộn gì cũng có một ngày bị người khác đạp xuống.

 

“ Vậy tôi không làm phiền mọi người ăn cơm nữa.” Dương Công xách những hộp cơm còn lại rời đi.

 

Của bị ai đó gõ vài tiếng “cốc cốc”, một cậu thiếu niên mặt mũi not nớt dáng người ôm ốm cầm theo hộp cơm bước vào.

 

Cố Cẩm nhận ra cậu ta, cậu ta là Bạch Mộc trợ lý bên cạnh Giản Quân.

 

Cậu ta ước chừng đang mới lớn, khuôn mặt non nớt và hiền lành.

 

Nhìn Bạch Mộc làm Cố Cẩm nhớ đến Giản Quân của vài năm trước, lúc đó cậu ấy cũng non nớt và hiền lành như: vậy.

 

“Chị Elena, anh Quân sợ chị không quen với đồ ăn trong đoàn làm phim nên đã có tình bảo em đến đưa cơm cho chị.”

 

Triệu Lạp nhìn hộp cơm, nói: “Cô chủ, đây là cơm của Tụ Hợp Lâu.”

 

Tụ Hợp Lầu là nhà hàng ngon nhát trong thành phó, đa phần những diễn viên có danh tiếng đều đặt cơm ở Tụ Họp Lâu.

 

Tư Lệ Đình và Đường Minh mới tặng hoa lúc nãy, bây giò: lại có thêm một người đến đưa cơm.

 

Cô gái này là nữ hoàng bệ hạ sao? Sao lại có nhiều người chiều chuộng cô ta vậy, Chu Lê và Hoa Tình đã sắp ghen tị đến chết.

 

Có Cẩm không hề nhìn hộp cơm đó một cái: “Cậu thay tôi cảm ơn anh Giản, tôi đang ăn cơm, hộp cơm này cứ bảo anh để lại tự mình ăn đi.”

 

Bạch Mộc nhìn có vẻ ngây thơ, cậu ta đặt hộp cơm bên bàn trang điểm của Có Cẩm.

 

*Cô Elena cô đừng phụ lòng của anh Quân chúng tôi, chúc cô ngon miệng.”

 

Nói xong, cậu ta nhanh chóng rời khỏi phòng hóa trang, sợ Cố Cẩm sẽ trả hộp cơm lại cho cậu ta.

 

Cố Cẩm đẩy hộp cơm cho Triệu Lạp đứng bên cạnh: “Cô ăn đi.”

 

“Cô chủ, đây là cơm của Tụ Hợp Lâu đó, chị không ăn thật sao?”