Chương 385:
“Nặng nước? Sao cô Chu không lấy được vậy? Chu Lê, không biết bình thường cô cho ăn loại thức ăn nào mà con chó của cô dữ vậy?”
Vừa nhìn đã biết Mạnh Linh trông giống một người táo bạo, gương mặt của cô ta thay đổi khi bị Hoa Tinh so sánh mình với chó.
“Cô mắng ai là chó?”
“Hả? Vừa nãy tôi mắng cô là chó à? Sao cô lại vội vã nhận vậy?”
Thấy Mạnh Linh sắp tức giận, Chu Lê vội vàng kéo cô ta: “Không còn sớm nữa, tôi còn vội trang điểm, cần gì phải tranh luận với người không có học thức.”
Cô ta bỏ túi xách xuống, không hề có ý bỏ cuộc.
Mặc dù Hoa Tinh có thế thượng phong, nhưng thật ra cô ta cũng không được lợi bao nhiêu.
Triệu Lạp và Cố Cẩm đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt cô ta hướng về phía Cố Cẩm.
Rõ ràng bàn trang điểm này là dành cho nữ chính, ai không mù cũng có thể nhìn ra.
Vị trí mà hai người họ đang tranh giành vốn là của Cố Cảm, không ai muốn đồ vật của mình bị cướp mát.
Cô ta nhìn Cố Cẩm, muốn hỏi Cố Cẩm giải quyết chuyện này như thế nào.
Có Cẩm không nói gì, mà nhấc chân bước vào.
Mấy người trong phòng đồng thời nhìn Có Cảm, trong mắt Hoa Tinh nhanh chóng xẹt qua một tia sáng.
Chu Lê tự cho mình là đúng, nhưng Có Cẩm là người đặc biệt nhất trong đoàn phim này.
Đích thân đạo diễn Nam Cung làm mẫu cho cô nhìn, tay cầm tay dạy cô, có thể thấy được vị thế của cô trong lòng Nam Cung Mặc.
Cô ta không thể chỉnh Chu Lê, nhưng cô thì có thể.
Hoa Tỉnh liếc nhìn trợ lý, Lam Nguyệt lập tức hiểu ý của cô ta.
“Cô Erlena, vị trí của cô ở đây.” Lam Nguyệt chỉ vào chỗ Chu Lê đang chiếm giữ bàn trang điểm.
Sao Cố Cẩm không biết bọn họ đang muốn gây rắc rồi chứ? Muốn gây ra một cuộc chiến giữa mình và Chu Lê, đến lúc đó bọn họ lại ngư ông đắc lợi.
Chu Lê cũng nhìn Cố Cẩm, muốn biết người phụ nữ này sẽ phản ứng như thế nào.
Triệu Lạp mới đi theo Cố Cẩm không lâu, từ thái độ của Nam Cung Mặc đối với cô, chắc chắn cô không cùng trình độ với Chu Lê.
Cô ấy đã sẵn sàng, chỉ cần Cố Cẩm ra lệnh, cô ấy sẽ lập tức ra trận.
Có thể nói, tất cả những người trong phòng đều chờ đợi quyết định của Có Cẩm, chỉ thấy Có Cẩm không hề hoang mang bước tới.
Hoa Tinh cũng rất mong chờ trận chiến tiếp theo, nếu Chu Lê đã kiêu ngạo như vậy, thì xem cô ta có dám đánh trực diện với Erlena hay không.
Cố Cẩm khác với Hoa Tinh, Hoa Tinh thuộc loại giấu dao trong nụ cười, trong khi Cố Cẩm là loại người khiến người khác không biết cô đang nghĩ gì.
Ví dụ, tại thời điểm này, ngay cả cô đang vui hay tức giận cũng không ai biết.
Đặc biệt là đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp kia, giống như một hồ nước sâu.
Nhìn bề ngoài có vẻ yên bình tĩnh lặng, không ai biết dưới hồ ẩn chứa điều gì.
Trên người cô toát ra một luồng khí vô hình và mạnh mẽ, Chu Lê căng thẳng khi nhìn thấy cô bước đi mà không nói một lời.
Cho dù vừa rồi cô ta không hề sợ hãi khi tranh cãi với Hoa Tinh, nhưng cô ta lại sợ người mới vừa ra mắt này.
Cảm giác này giống như đánh cắp thứ gì đó đáng lẽ thuộc về cô ấy, bây giờ vật về với chủ.
Ngay cả khi chính chủ không nói lời nào, cô ta cũng muốn trả lại những thứ đã đánh cắp.
Những người trong phòng đang tập trung hết sức quan sát Có Cảm, bọn họ đều tò mò không biết cô sẽ làm gì.
Cố Cẩm không dừng lại mà đi thẳng đến bàn trang điểm bên cạnh Chu Lê.
Khi cô đứng yên trước bàn trang điểm bên cạnh, Chu Lê nhận ra sau lưng cô ta đang toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là cô ấy đã thỏa hiệp, cô ta đã thắng trận này.
Nhưng người phụ nữ này không làm gì, không nói gì, tại sao cô ta phải sợ cô ấy như vậy?
Thấy Cố Cẩm không nói gì, Mạnh Linh đi đến bên cạnh cô ta, càng cảm thấy đắc ý trong lòng.
Cô ta nhìn về phía Lam Nguyệt: “Trợ lý Lam, nhìn người ta đi, từ nước ngoài về có khác. So với ảnh hậu nào đó thì bọn họ tự giác hơn.”
Mạnh Linh cho rằng Cố Cẩm không dám khiêu chiến cùng Chu Lê, cô ta cảm thấy vui mừng như thắng trận, càng thêm tự phụ.
Triệu Lạp nhíu chặt mày, trước đó hai người không đánh nhau thì không nói làm gì, bây giờ bọn họ lại trèo lên đầu lên cổ cô chủ mình, cô ấy không thể chịu đựng được.
Triệu Lạp cũng không phải ngày đầu bước chân vào giới giải trí, vốn cô ấy là người rất khiêm tốn.