Chương 383:
Trước đó, Có Cẩm cho rằng Giản Vân giống những minh tỉnh lưu lượng kia, có ngoại hình mà không có kỹ năng diễn xuất.
Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy mình đã sai, Giản Vân rất giỏi!
Cô nhìn về phía Nam Cung Mặc đứng ngoài cửa, ‘nàng’ bước về phía trước ba bước rồi dừng lại.
Anh ấy vẫn luôn cúi đầu, trong mắt không có cảm xúc hiện rõ nào, Có Cẩm chuyển tầm mắt sang tay anh áy.
Tay Nam Cung Mặc cuộn chặt, Cố Cẩm chợt hiểu những gì Nam Cung mặc đã nói trước đó.
Khi không có lời thoại ngôn ngữ cơ thể rất quan trọng, nó có thể diễn giải tốt thế giới nội tâm của một người.
‘Nàng’ đứng ở ngoài cửa, tiểu thái giám bên cạnh đang định mở miệng.
‘Nàng’ đưa tay ra ngăn cản, bởi vì ‘nàng’ vẫn chưa biết có nên làm điều đó hay không.
‘Nàng’ vươn tay ra mấy lần muốn đẩy cửa, đầu ngón tay run rầy lộ ra suy nghĩ của ‘nàng’.
Bây giờ Cố Cẩm đã có thêm một hiểu biết mới về Nam Cung Mặc. Nếu người này trở thành một diễn viên, anh ấy sẽ có thể dễ dàng đạt được danh hiệu ảnh đề.
Cho đến hiện tại, anh ấy vẫn chưa nói một câu nào, nhưng anh ấy đã diễn giải nhuần nhuyễn hết nỗi lòng của nhân vật.
‘Nàng’ bình tĩnh lại ra hiệu cho tiểu thái giám ở bên cạnh, tiểu thái giám gân cổ hô lên: “Tần Dung nương nương đến.”
Nghe thấy hai chữ Tần Dung người đàn ông đứng bên cửa sổ không quay đầu lại, nhưng thân thể khẽ run lên.
Cố Cẩm cảm thấy kỹ năng diễn xuất của hai người này cực kỳ tốt, cô nín thở bình tĩnh chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Cuối cùng cũng đến cảnh mà mọi người mong chờ, Nam Cung Mặc chủ động hiến thân, Giản Vân bế ‘nàng’ đặt lên giường.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn là Nam Cung Mặc vốn là một người đàn ông cao khoảng 1m8, mà Giản Vân bế anh ấy không có chút khó khăn nào.
Nam Cung Mặc được đặt lên giường, mọi người cầm điện thoại lên chụp những bức ảnh ngàn năm có một.
Hai người hoàn thành toàn bộ quá trình, không hề có khuyết điểm.
Chờ cho đến khi màn biểu diễn kết thúc, mọi người đã nỗ ra những tràng pháo tay như sắm.
Lúc này Cố Cẩm mới biết lý do tại sao các bộ phim của Nam Cung Mặc lại được yêu thích đến vậy.
Thái độ khắt khe của Nam Cung Mặc đối với phim và sự kiểm soát của anh áy đối với từng chỉ tiết.
Chẳng trách anh ấy để mình làm nữ chính, ngoài lợi ích về tiền bạc, điều quan trọng hơn là anh ấy có lòng tự tin tuyệt đối dẫn dắt được cô.
“Em nhìn thấy rõ chưa?” Nam Cung Mặc bước đến bên cạnh Cố Cảm, cần thận hỏi.
“Rồi.
“Không hiểu chỗ nào thì hỏi anh.”
“Ừm.”
“Sắp đến giò rồi, đi trang điểm và thay quần áo đi.” Nam Cung Mặc cởi bộ quần áo phụ nữ chẳng ra làm sao kia ra.
Con người quả là có nhiều mặt, hôm nay Nam Cung Mặc đã làm mới hoàn toàn hình ảnh của anh ấy trong lòng cô.
“Vâng.” Cố Cẩm vừa định rời đi, giây tiếp theo đã bị một người phụ nữ đi với tốc độ nhanh đụng phải.
“Xin, xin lỗi.”
Giọng của người này rất quen thuộc, Cố Cẩm nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, người này không phải là phóng viên nhỏ lần trước sao?
Cô thấy cô ấy vội vàng chạy về phía Nam Cung Mặc: “Đạo diễn Nam Cung, xin lỗi, tôi đến muộn.”
Nam Cung Mặc lạnh lùng liếc cô ấy một cái: “Rốt cuộc tôi là trợ lý của cô hay cô là trợ lý của tôi?”
“Tôi ngủ quá giấc.”
“Pha cho tôi một tách cà phê.”
“Vâng, đạo diễn.”
Cố Cẩm đi tới bên cạnh Nam Cung Mặc: “Ò, đạo diễn cũng tự cao tự đại nha, bắt đầu cần trợ lý rồi hả2”
Nghe thấy cô nói đùa trên mặt Nam Cung Mặc kéo lên một nụ cười ranh mãnh.
“Hừ, cô gái này đang trả nợ cho anh.”
“Trả nợ? Cô ấy đã làm gì?” Hiếm khi Cố Cẩm lại buôn chuyện như vậy.
“Em đi hỏi cô ta ấy, anh không tra tắn cô ta đến chết thì anh sẽ không họ Nam Cung nữa!” Thói hư tật xâu trong gien của Nam Cung Mặc lộ ra.
Có Cẩm biết anh áy thỉnh thoảng nghịch ngợm, nhỏ giọng nhắc nhở anh áy: “Đừng chơi quá đà.”