Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 378




Chương 378:

 

Tô Mộng mang thai giả gả vào nhà họ Đường, sau đó bị vạch trần lại sử dụng khổ nhục kế ở lại bên cạnh Đường Minh.

 

Bất kể Đường Minh tỏ thái độ với cô ta như thế nào, thì ít nhất người bên ngoài đều biết Đường Minh và Tô Mộng đã kết hôn.

 

Cố Cẩm đã từ chối Đường Minh theo cách này, trên mặt Đường Minh không hề có một chút xấu hổ nào.

 

Thay vào đó, anh ta hỏi: “Nói như vậy là không phải mối quan hệ ngoài hôn nhân thì cô Erlena sẽ có hứng thú?”

 

Cố Cẩm vẫn cảm thấy mình bị anh ta xoay vòng, cô nhếch môi cười: “Đường tổng nói đùa, tạm thời tôi chưa có ý định yêu đương. Tôi lên lầu trước, cảm ơn Đường tổng đã đưa tôi về.”

 

Đường Minh đã lường trước được cô sẽ từ chối, giọng nói của Đường Minh vang lên: “Yêu đương hay không là quyền tự do của cô, còn theo đuổi cô hay không là quyền tự do của tôi, ngủ ngon.”

 

Bước chân Cô Cẩm hơi khựng lại nhưng cô không ngoảnh lại, mà đi thẳng về nhà.

 

Sau khi vào nhà, cả người cô mềm nhữn lả người trên ghế sô pha, vốn cô tưởng mình đổi tên đổi họ quay lại sẽ dễ chịu, nhưng ai biết cô lại gặp phải nhiều rắc rối như vậy.

 

Cố Cẩm ngồi trên ghế sô pha gọi cho Tư Lệ Đình: “Chú b8» “Sao vậy, Tô Tô?” Tư Lệ Đình vừa trả lời điện thoại đã nghe thấy giọng điệu hơi uễể oải của Có Cẩm.

 

“Không sao, chỉ là em nhớ anh.” Lúc này Cố Cẩm chỉ muốn nhào vòng tay của Tư Lệ Đình.

 

Mặc kệ là lúc nào vòng tay của Tư Lệ Đình cũng là nơi trú 3 TU ng TP bên co vi DU, tac ân an toàn của Cô Câm, khi cô mệt mỏi nhất là lúc cô muốn dựa vào vòng tay ấy.

 

Có Cẩm nghe thấy Tư Lệ Đình nói xin lỗi mọi người bằng tiếng Anh qua điện thoại, ngay sau đó hoàn cảnh xung quanh trở nên trầm lắng hơn nhiều.

 

Chắc hẳn anh đang nói chuyện hợp tác, nghĩ đến trước đó anh đã thức cả đêm, Cố Cẩm cảm thấy mình quá tuỳ hứng.

 

“Tô Tô, xảy ra chuyện gì?” Giọng nói có chút lo lắng của Tư Lệ Đình vang lên bên tai cô.

 

“Chỉ là đột nhiên em muốn nghe giọng nói của anh, chú ba làm việc trước đi, em không làm phiền anh nữa.”

 

“Không có gì bận hơn chuyện của em cả.” Tư Lệ Đình nhìn đồng hồ tính toán một chút, lẽ ra giờ này bên Có Cẩm phải đi ngủ rồi.

 

“Bây giờ đã nghe thấy giọng nói của anh em đã mãn nguyện rồi.” Cố Cẩm nói xong thì chuẩn bị cúp máy.

 

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói nhẹ nhàng và từ.

 

tính của Tư Lệ Đình: “Rắt lâu, rất lâu trước kia, ở một thị trấn nhỏ…”

 

Có Cẩm đang định hỏi anh đang nói gì, thì trong nháy mắt cô lại nhớ lúc nãy cô bảo muốn nghe giọng nói của anh.

 

Vậy là anh đang kể chuyện cho cô nghe sao?

 

Giọng của Tư Lệ Đình vốn đã rất từ tính, Cố Cẳm không ngắt lời anh mà chuyển điện thoại thành chế độ rảnh tay.

 

Giọng của Tư Lệ Đình vang lên trong phòng, vốn Có Cẳm đã mệt mỏi, nên cô từ từ chìm vào giác ngủ trong giọng nói của anh.

 

Cô xúc mình thành quả bóng nép mình trên ghế sô pha, ánh đèn dịu dàng chiếu lên người cô, giống như một thiên thần hạ phàm xuống thế giới phàm trần.

 

Giọng nói trầm ấm dịu dàng của người đàn ông kéo dài, trở thành bài hát ru hay nhất của cô.

 

Tư Lệ Đình đang nghe điện thoại thì dừng lại, nghe thây tiếng thở yếu ớt phát ra từ điện thoại anh mới cúp điện thoại.

 

Mặc dù thỉnh thoảng Cố Cẩm có hành động như một đứa trẻ, nhưng cô là người biết mức độ nặng nhẹ.

 

Lúc này cô gọi điện cho anh, chắc chắn không phải bâng quơ như những gì cô nói.

 

Mỗi người đều sẽ có lúc mệt mỏi, khi cô mệt mỏi nhất mà anh lại không thể xuất hiện bên cạnh cô, cho nên anh chỉ có thể đồng hành cùng cô theo cách này.

 

Tô Tô, mấy ngày nữa anh sẽ quay lại.

 

Đêm nay Cố Cẩm ngủ rất ngon, cả đêm không tỉnh giấc.

 

Sáng sớm hôm sau, chuông điện thoại cô reo lên, Có Cẩm mơ màng cầm lấy điện thoại.

 

“AIlo.”

 

“Cô chủ, cô ăn sáng chưa? Đạo diễn bảo tôi đến đón cô.”

 

Trong nháy mắt cảm giác buồn ngủ của Cố Cẩm đã biến mắt, cô chưa sắp xếp bắt cứ thứ gì, đêm qua sau khi về cô đã ngủ thiếp đi.

 

“Còn bao lâu thì cô tới?”

 

“Khoảng nủa giờ.”

 

“Ok, trên đường đến mang cho tôi một cái bánh sandwich.”

 

“Vâng, cô chủ.”