Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 373




Chương 373:

 

“Chú ba, em sẽ không, sẽ không bao giờ rời xa anh.” Cố Cầm lại hứa một lần nữa.

 

“Tô tô, anh bất cẩn làm mát chiếc nhẫn đó, sau này anh sẽ tìm một chiếc tốt hơn bù đắp cho em.”

 

Nếu không làm mắt nó, Tư Lệ Đình đã sớm đeo lên cho cô tại căn nhà gỗ nhỏ.

 

Anh nghĩ mình đã vô tình làm mắt nó trên đường, làm sao có người nhặt được chiếc nhẫn giá trị như vậy mà sẽ trả lại?

 

Tuy nhiên, Tư Lệ Đình hoàn toàn không kết nối sự việc này với Chu Lê, cho nên Chu Lê mới có cơ hội tận dụng nó.

 

Có Cẩm biết được sự thật, chỉ cần chiếc nhẫn không phải do Tư Lệ Đình đưa là tốt, cần gì phải quan tâm đến những thứ khác?

 

“Chú ba, dạ dày không tốt thì phải ăn cơm đúng giờ, đừng tự làm khổ mình nữa.”

 

“Ừ.” Tư Lệ Đình cảm thấy nhẹ nhõm khi anh không nhận thấy biểu hiện tức giận trên gương mặt của Có Cẩm.

 

Nhìn hoàn cảnh xung quanh cô, anh nhíu mày: “Không phải ở công ty cũng không phải ở nhà, em đang ở đâu?”

 

“Nhà vệ sinh của câu lạc bộ tư nhân, tối nay đoàn làm phim ăn tối, ngày mai sẽ bắt đầu quay phim.”

 

Tư Lệ Đình nhướng mày, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc hơn nhiều: “Không được uống say, không được cho người khác chạm vào người em, không được cho người khác nhìn em.”

 

Giọng điệu bá đạo của người đàn ông truyền qua điện thoại, Cố Cẳm dở khóc dở cười: “Em có thể làm hai điều đầu tiên, nhưng không cho người khác nhìn em thì..”

 

“Tiểu yêu tinh, em không biết bây giờ quyến rũ như thế nào đâu, anh chỉ muốn nhét em vào túi mang theo.” Tư Lệ Đình bất lực nói.

 

“Chú ba, em phát hiện ra một điều.” Cố Cẩm dương khoé môi.

 

Tư Lệ Đình nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy đen nhỏ trên màn hình, trang điểm nhẹ, tô son đỏ đậm.

 

Nụ cười này gần như khiến anh ngừng thở, nếu Tô Cẳm Khê là một bông hoa nhài trắng tinh khôi, thì bây giờ cô đã là một bông hồng lộng lẫy.

 

Lộng lẫy không gì sánh được, nhưng bông hoa ấy có những cái gai mà mọi người không thể chạm vào.

 

“Điều gì?” Cách muôn vàn sông núi, vừa nhìn thấy cô gái kia nghe điện thoại cả người anh đã khô khốc.

 

“Anh quay lại em sẽ nói cho anh biết, em cúp máy trước, anh ở Mỹ nhớ ăn cơm đúng giờ, moa moa.”

 

Có Cẩm nhanh chóng cúp máy, Tư Lệ Đình thấp giọng nói một câu: “Tiểu yêu tỉnh.”

 

Sau khi có được câu trả lời mà mình mong muốn, cuối cùng Cố Cẩm cũng hiểu được nguyên nhân kết quả.

 

Có lẽ Chu Lê đã nhặt được chiếc nhẫn trên đường đến bệnh viện khi đưa chú ba vào bệnh viện, cho nên cô ta mới có được vai diễn này.

 

Còn chú ba thì cho rằng Chu Lê không có lá gan lớn trộm chiếc nhẫn. Không hề nghĩ tới liên quan đến cô ta.

 

Vừa rồi Cố Cẩm không hề nói sự thật cho Tư Lệ Đình, cô cũng không phải kiểu phụ nữ nói này nói nọ sau lưng.

 

Hơn nữa, ngay cả khi cô không nói chuyện này, Chu Lê cũng đã dành rất nhiều thời gian để khoe khoang, ngày mai đủ loại bài báo sẽ xuất hiện trước công chúng, làm sao mà Tư Lệ Đình có thể không nhìn thấy?

 

Lấy mà không báo được coi là trộm, cũng không biết sau khi chú ba biết sự thật sẽ đối xử với cô ta như thế nào.

 

Cô duyên dáng đứng dậy, xách túi xách ra khỏi nhà vệ sinh.

 

Khi rời đi, cô còn cố ý thăm dò các ngăn khác để chắc chắn không có ai nghe lén, sau đó cô mới ung dung rời đi.

 

Nào ngờ cô vừa đi ra đã nhìn thấy một người phụ nữ đang lôi kéo Giản Vân, người phụ nữ đó có chút quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

 

Dáng người có trước có sau, mặc váy trắng, giọng nói ưu nhã.

 

À đúng rồi, người phụ nữ này không phải là người hát trong quán bar sao, hình như tên là Vân Lê.

 

Cô ấy và Giản Vân?

 

Cố Cẩm vốn không phải kiểu con gái thích buôn chuyện, nhưng khi Giản Vân còn là một sinh viên, anh ấy là một nhân vật cắm dục tiêu chuẩn.

 

Có rất nhiều cô gái đã tỏ tình với anh ấy, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy trong một mối quan hệ nam nữ nào, chứ đừng nói đến việc anh ấy có liên quan đến ai.

 

Không lẽ đây là bạn gái của anh ấy?

 

Dù gì thì anh ấy cũng là người mà cô đã từng yêu đơn phương, Cố Cẩm cũng có chút tò mò, ngoài tò mò ra không hề có mắt mát.

 

“Giản Vân, anh thật sự muốn đính hôn với người phụ nữ đó sao? Còn em thì sao? Em là gì?”

 

Nghe thấy Giản Vân chuẩn bị đính hôn, bước chân Cố Cẩm khựng lại, thời gian trôi quá nhanh, trong tích tắc Giản Vân đã chuẩn bị đính hôn.

 

Cô không khỏi nghĩ về một người phụ nữ mà Giản Vân sẽ đính hôn sẽ trông như thế nào?

 

“Vân Lê, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.”