Chương 354:
“Bạch Tiểu Vũ, đưa điện thoại cho anh ấy.”
“Minh đi tắm.” Sắc mặt Tô Mộng tái lại, nghiền răng nghiền lợi nói: “Bạch. Tiểu Vũ, cô là con đĩ!”
Có Cẩm nhìn Tô Mộng quỳ rạp trên mặt đất tức hộc máu, con tức trong lòng cô mới tan biến một chút.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã nhường Tô Mộng hết lần này đến lần khác, chỉ vì cô ta là em gái ruột của cô, không ít lần bị sỉ nhục, chế giễu nhưng cô cũng phải nhẫn nhịn.
Bây giờ nghĩ lại không biết có phải lúc đó cô bị ám đầu không? Bị ép đến hoàn cảnh như vậy mà còn có thể chịu đựng được.
Mạc Ca nhìn thấy khoé môi hơi nhếch lên của Cố Cẩm từ trong gương chiếu hậu. Cố Cẩm thường cười lạnh, nhưng nụ cười nơi khóe miệng này là từ tận đáy lòng.
“Cô chủ, cô chán ghét nhà họ Tô như vậy, trực tiếp thu mua nhà họ Tô chẳng phải dễ dàng hơn sao, cần gì phải lãng phí tâm sức và phiền phức như vậy?”
Có Cẩm cười nhẹ: “Mạc Ca, anh không phải là tôi, không biết trước kia tôi đã trải qua những gì.
Tôi có thể sống là do tôi mạng lớn, néu anh trải qua những gì tôi đã trải qua, anh sẽ biết giết họ bằng một con dao là quá tử tế.
Một người chết không lý do và một người bị ung thư, anh nói ai sẽ khó chịu hơn?”
“Tất nhiên là một bệnh nhân ung thư. Trong chốc lát sẽ không chết, sẽ bị hành hạ về thể xác lẫn tinh thần.”
“Đúng vậy, nếu nhà họ Tô là cây to, tôi sẽ không trực tiếp dùng cưa máy để chặt. Tôi muốn cho lũ bọ ăn mòn cả cây từng chút một, khiến cho bọn họ phải chịu mọi cực hình, nếu không nỗi hận trong lòng tôi sẽ khó bị xua tan.”
Có Cẩm nghịch móng tay, trông có vẻ lười biếng nhưng lại quyết định trực tiếp đến sự sống chết của nhà họ Tô.
Biểu cảm của Có Cẩm đột ngột thay đổi, mắt cô rũ xuống, không biết cô đang nghĩ gì.
“Mạc Ca, đi siêu thị trước.”
“Vâng, cô chủ.”
Mạc Ca rất ngạc nhiên khi thấy Cố Cẩm mua một đống nguyên liệu trong siêu thị, anh ta không thẻ liên tưởng một người phụ nữ mạnh mẽ như Cố Cẩm với một bà nội trợ.
Tư Lệ Đình có bệnh dạ dày, sau này chỉ có thể chăm sóc từ từ, cô dự định giúp cơ thể của Tư Lệ Đình trở nên tốt hơn.
Cô mang nguyên liệu lên lầu, lúc Tư Lệ Đình về nhà anh ngửi thấy hương thơm đầu tiên.
Nhìn bóng dáng tất bật trong bếp, thời gian như quay ngược lại.
Bóng dáng cao lớn bước vào phòng bếp, ôm lấy Có Cẩm từ phía sau: “Tô Tô.”
“Chú ba, anh mau đi rửa tay đi, sắp được ăn cơm rồi.”
Tư Lệ Đình cúi thấp cái đầu ưu nhã, cúi người ngửi vào giữa cổ Cố Cẩm: “Tô Tô, anh không nỡ rời đi, một ngày cũng không muốn.”
Có Cẩm gật đầu: “Vậy chú ba nhớ trở về sớm nhé.”
Do Cố Cẩm làm nên hôm nay Tư Lệ Đình đã ăn nhiều hơn bao giờ hết.
Anh ăn quá nhiều Cố Cẩm cũng không yên tâm, không ăn hoặc ăn quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến dạ dày.
“Chú ba, anh đừng ăn nhiều kẻo khó chịu.” Cố Cẩm nhắc nhở.
Chỉ sau khi cô nhắc Tư Lệ Đình mới nhớ ra, anh đặt đũa xuống, thanh lịch lau sạch vét dầu trên khóe miệng.
“Đều tại Tô Tô nấu quá ngon, khiến anh thèm ăn.”
Nhìn thấy Cố Cẩm đứng dậy thu dọn đồ, Tư Lệ Đình kéo cô vào lòng: “Em đừng làm, anh sẽ rửa bát.”
Lúc trước ở nhà cũng vậy, anh nắm tay xinh đẹp của Có Cảm nói: “Bàn tay của Tô Tô đẹp nên phải bảo vệ, nấu ăn là đủ rồi.
Vừa nói, anh vừa hôn lên ngón tay của Có Cảm, một cảm giác ngứa ran lan tràn ra hết ngón tay của Có Cẩm.
Người đàn ông này thực sự hết mực yêu thương cô, Cố Cẩm có thể cảm nhận được cảm giác được anh cưng chiều mọi lúc.
Có Cẩm ngồi trên ghế sô pha, xem qua các tập tin trong hộp thư, trong khi Tư Lệ Đình thu dọn các món ăn.
Đột nhiên anh cau mày lại, ôm bụng nơi vị trí dạ dày, chắc vừa rồi ăn nhiều quá.
Để không cho Cố Cẩm phát hiện ra, anh đã cố gắng chịu đựng cơn đau bước vào nhà vệ sinh, nôn tất cả mọi thứ ra khỏi dạ dày của mình.
Sau khi rửa mặt lau mồ hôi trên trán, khi soi gương thấy gương mặt mình rất nhợt nhạt anh lại vỗ nhẹ lên mặt mình.
Có Cẩm xử lý tốt mọi việc, vươn vai, theo thói quen nhìn về phía anh.
“Chú ba?”