Chương 350:
Nhìn tháy đó là Cố Cẩm, sắc mặt anh lập tức thay đổi: “Tô Tô, sao em lại đên đây?”
Cố Cẩm nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt anh, giây trước người đàn ông này vẫn lạnh như băng, giây sau băng tuyết đã tan ra.
Có lẽ ngoài công việc, cô là người quan trọng nhất với anh.
Nhìn vào gương mặt gầy gò của anh, ngon tay Có Cảm từ.
từ chạm vào má anh, cô không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn anh.
“Tô Tô?” Tư Lệ Đình thấy vẻ mặt phức tạp của cô, anh cũng im lặng không nói, không biết cô bị làm sao.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong con ngươi của anh, Cố Cẩm nở nụ cười rạng rỡ: “Chú ba, em nhớ anh nên mới tới đây.”
Cô không chất vấn anh tại sao anh không yêu quý cơ thể mình, để cơ thể anh trở thành như bây giờ.
Bởi vì anh trở nên như thế này không thoát khỏi có liên quan đến cô, anh không muốn để cô lo lắng, vậy thì cô sẽ giả vờ như không biết.
Tư Lệ Đình cảm thấy hôm nay Cố Cẩm hơi kỳ lạ, nhưng anh cũng không biết cụ thể là xảy ra chuyện gì.
Một câu nói em nhớ anh của cô khiến trái tim anh rung động, anh kéo cô vào lòng, ôm lấy cơ thể cô, ngửi hương thơm của cô.
“Tô Tô, anh cũng nhớ em.”
Cố Cẩm nằm trên ngực anh, nhưng ánh mắt cô nhìn thoáng qua vét lỗ kim sắp biến mắt trên mu bàn tay anh.
Đêm hôm ấy lúc anh khó chịu nhất cô lại không ở bên cạnh anh, mà còn khiến anh đau lòng.
“Chú ba, sau này em sẽ không giận dỗi với anh nữa.”
Tư Lệ Đình vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Tô Tô, hôm nay em bị sao vậy? Ai bắt nạt em?”
Ở trước mặt Cố Cẩm giọng điệu của anh vẫn luôn yêu thương cưng chiều. Cố Cẩm ngắng đầu lên khỏi ngực anh, đập vào mắt cô là đôi mắt sâu thẳm trìu mến của anh.
“Không có ai bắt nạt em, chỉ là em…”
“Hử?”
“Chỉ là em muốn thích chú ba thêm một chút.” Có Cẩm nở một nụ cười.
Cô từng nói cô không có gia đình, không có bạn bè, cô chỉ có một mình chú ba.
Nhưng bây giò nghĩ lại, thân thế của Tư Lệ Đình không bình thường, anh không phải người nhà họ Đường, không biết bóng dáng của ba ruột, mẹ mắt sớm.
Anh mới là người cô đơn nhất, Có Cảm chỉ muốn ở bên cạnh anh.
“Tô Tô, sao tự dưng em lại nói như vậy?”
Cố Cảm giả vờ thoải mái: “Em nhớ anh, cho nên em đã đóng gói bữa trưa đến ăn với anh.”
Cô đứng dậy khỏi vòng tay của Tư Lệ Đình, cầm lấy hộp đựng thức ăn, mỉm cười với anh như ánh nắng rực rỡ.
Tư Lệ Đình cát đống giấy tờ trên bàn, đã lâu anh không ăn trưa với Cố Cẩm trong văn phòng, cứ như thể thời gian quay ngược lại cái ngày mà Cố Cẩm chưa rời đi.
Cố Cẩm gắp cho anh một con tôm: “Chú ba, anh ăn thử đi.”
Hai người em đút anh, anh đút em, ăn rất vui vẻ.
Nhưng rất nhanh Tư Lệ Đình đã đặt đũa tre xuống: “Tô Tô, anh no rồi.”
Có Cẩm nhìn phần cơm trắng đã vơi đi một nửa trong hộp của anh, còn rất nhiều món ăn chưa được đụng tới.
“Chú ba, không phải anh đang giảm cân đấy chứ? Anh mà đói gầy rồi thì sẽ không ôm được em đâu đó.” Cố Cẩm có ý pha trò.
Tư Lệ Đình mập mờ ghé vào tai cô: “Em yên tâm, bát cứ lúc nào anh cũng có sức, néu không bây giờ anh sẽ thử cho em xem.”
“Lưu manh.” Cố Cẩm chọc vào ngực anh.
“Ý anh là anh thử ôm em xem có chút sức lực nào không, sao lại thành lưu manh rồi?” Tư Lệ Đình trêu đùa nói.
“Chú ba… anh lại trêu đùa em.” Kể từ hôm gặp anh Có Cẩm đã không phải là đối thủ của anh.
Tư Lệ Đình cười nhẹ: “Anh không quấy rầy em nữa, em mau ăn đi.” Anh ưu nhã đứng dậy đến trước cửa sổ sát đất nhìn phố xá nhộn nhịp bên ngoài.
Có Cẩm biết anh đang có tình chuyển chủ đề, mục đích là để ngăn cô tiếp tục đặt câu hỏi.
Cô cũng không có tâm trạng ăn uống, lặng lẽ thu dọn hộp cơm của mình.
Bệnh dạ dày khác với cảm lạnh và sốt, uống một chút thuốc là có thể tót lên, chỉ có thể từ từ nghỉ ngơi.
Có Cẩm ôm eo Tư Lệ Đình từ phía sau: “Chú ba, anh mệt không?”