Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 346




Chương 346:

 

Từ nhỏ Tô Mộng đã được yêu chiều đến sinh hư chưa từng trải qua mùi vị khổ cực, trước đây cho dù nhà họ Tô suy tàn, thì ít ra vẫn còn nhà họ Quách để dựa dẫm.

 

Ăn mặc ngày thường vẫn có thể dùng những sản phẩm cao cập, mười triệu lừa được từ chỗ Đường Minh một năm nay cô ta cũng đã tiêu gần hét.

 

Sau khi Đường Minh biết cô mang thai giả tức giận không thôi, Tô Mộng lấy cái chết ép hắn ta mới có thể tiếp tục ở lại nhà họ Đường.

 

Ở trước mặt người ngoài cô ta vẫn là bà chủ nhỏ của nhà họ Đường, nhưng mỗi tháng Đường Minh chỉ đưa cho mười ngàn tiền tiêu vặt thôi.

 

Nói là bà chủ, thật ra mỗi ngày cô ta sống đều vô cùng thê thảm.

 

Ở nhà họ Đường sống không nỏi, không còn cách nào khác cô ta mới phải đồng ý với Quách Ngọc Oánh.

 

Đến nhà họ Tô cô ta mới biết nhà họ Tô đã đi đến bờ vực thê thảm, cô ta chỉ dành tiếp nhận đống hỗn độn này.

 

Cô ta ngoài ăn uống vui chơi ra thì biết cái gì? Bây giờ xảy ra chuyện chỉ muốn rời đi.

 

Nhà họ Quách ngày càng suy bại, Quách Ngọc Oánh đã không còn vẻ mặt hồng hào như trước.

 

Thời gian một năm ngắn ngủi mà bà ta đã tiều tụy đi rất nhiều, nhà họ Tô vừa suy bại, nhà họ Quách lại suy tàn thật trớ trêu cho bọn họ.

 

Một đống chuyện phiền não của nhà họ Quách không ai giải quyết, Tô Mộng lại giở chứng trẻ con, trong lòng càng theo buồn rầu.

 

“Mộng Nhi, con đừng nhắc đến nhà họ Đường với mẹ, lúc đầu con nằng nặc đòi gả vào nhà họ Đường mẹ đã không đồng ý.

 

Con sống chết đòi gả vào nhà họ Đường, còn nói với mẹ con dư sức kiểm soát Đường Minh, kết quả thì sao, con bị Bạch Tiểu Vũ chơi thành bộ dạng gì?

 

Nếu không phải con lấy cái chết ra ép bọn họ, thì con đã bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi, nhà họ Đường bây giờ vốn không thừa nhận người con dâu như con.

 

Mộng Nhi, con cũng nên trưởng thành đi, nếu như có một ngày con bị nhà họ Đường đuổi ra, vậy nhà họ Tô dựa vào ai đây, con phải làm sao?”

 

Tô Mộng bát chấp tất cả nói: “Mẹ, cho dù không có nhà họ Tô thì vẫn có nhà họ Quách chứ? Ông ngoại bà ngoại chỉ có một người con là mẹ, tất cả mọi thứ của nhà họ Quách đều thuộc về mẹ.”

 

Quách Ngọc Oánh thở dài một tiếng: “Tình hình của nhà họ Tô con cũng biết rồi đó, nhà họ Quách cũng không lớn mạnh như trước, Mộng Nhi, con phải học tính sống tự lập đi.”

 

“Mẹ, con chỉ là một cô gái, không phải trước đây mẹ đã từng nói, điều quan trong nhất của con gái là gả vào một nhà tốt sao, con không thèm làm những chuyện đó đâu.”

 

*Có người mà bảo vệ con thì mẹ cũng không lo lắng cho con rồi, đến tận bây giờ mà con vẫn còn cảm thấy Đường Minh sẽ là chồng của mình sao?

 

Mộng Nhi, con nên thức tỉnh đi, tương lai con phải dựa vào chính mình, gặp phải khó khăn con phải học cách đối mặt chứ không phải bỏ chạy.”

 

“Nhưng chú Tôn đã muốn hợp tác với tập đoàn G, con còn có cách nào nữa đâu?”

 

*Nếu như tập đoàn G đã kịp thời chen vào một chân, vậy bọn họ chắc chắn chưa ký kết hợp đồng, bây giờ cứu vãn nói không chừng vẫn còn kịp, mẹ dạy con…”

 

Mùa hè càng đến gần, nhiệt độ càng tăng cao, đã bắt đầu có tiếng ve kêu.

 

Cố Cẩm bước từ trên xe xuống, chiếc kính râm khổ to đã che đi hét nửa khuôn mặt của cô.

 

Không giống như lúc ở bên cạnh Tư Lệ Đình, bây giờ cả người cô toát ra vẻ vô cùng lạnh lùng.

 

Chiếc váy liền thân màu đen làm cho cả người toát ra vẻ vô cùng nhã nhặn và thần bí, khí chất ngút trời thu hút ánh nhìn của tất cả người xung quanh.

 

Tiểu Đào theo sát phía sau cô, hai người đi thẳng vào phòng bao.

 

Tôn Vũ người mà trước đây Tô Mộng đã tốn không ít tâm sức để nịnh bợ giờ đây nhìn thấy Có Cẩm đến, anh ta liền đứng dậy tự mình đón tiếp.

 

“Gò Có”

 

“Chào tổng giám đốc Tôn.” Cố Cẩm bỏ mắt kính xuống, Tôn Vũ có chút ngây người.

 

“Cô là… Elena? Cô vậy mà lại là thiên kim nhà họ Có.”

 

Cố Cẩm đưa tay đặt lên miệng: “Vẫn mong tổng giám đốc Tôn giữ giúp tôi bí mật này, hiện tại tôi vẫn chưa muốn công khai thân phận.”

 

Tôn Vũ chỉ đành gật đầu, lúc ở Mỹ anh cũng đã nghe phong phanh tin nhà họ Cố đổi chủ, chỉ là vị tổng giám đốc đó không hè lộ mặt.

 

Rất nhiều người đều không biết tổng giám đốc mới đến là ai, bây giờ anh mới nhìn thấy đó là người có khuôn mặt vô cùng trẻ trung.

 

“Được thôi cô Có.” Trong ngữ điệu của Tôn Vũ có vài phần kính trọng, người khác đều cho rằng anh ta ở Mỹ rất có tiếng tăm.

 

Thật ra gia đình giàu có thật sự là nhà họ Có, danh tiếng của nhà họ Cố ở trong nước không cao bằng ở Mỹ.

 

Đây là điểm đáng sợ của nhà họ Cố, bọn họ không hề là một gia đình giàu có bình thường, một khi đụng vào sẽ không biết đã chết như thế nào.

 

Cho nên khi tập đoàn G mở lời muốn hợp tác với anh, đừng nói là giá cả gấp đôi, cho dù chỉ là hợp tác bình thường thì anh ta cũng phải đồng ý.