Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 334




Chương 334:

 

Có Cẩm vẫn còn đang suy nghĩ anh đang có ý gì thì Tư Lệ Đìn đã cúi người hôn lầy môi cô.

 

Anh dùng hoa tươi để che đi mặt của hai người, như vậy càng khiến người khác cả thấy ái muội.

 

Tiếng hò hét của người phía bên dưới càng lớn, đây rõ ràng là đang cưỡng bức người khác phát sinh quan hệ mà.

 

Từ lâu Cố Cẩm và anh đã hôn nhau vô số lần, cô không còn xa lạ gì với đôi môi của anh, nhưng cô chưa từng thử: cảm giác bị anh cưỡng hôn ở nơi đông người.

 

Thế này thì cô ném anh làm sao, cô tức giận trừng mắt: BD 2u.

 

Cô vừa mở miệng nói đã tạo cơ hội cho anh tiến sâu vào bên trong, Cố Cẩm giận đến mức đạp một phát lên chân của Tư Lệ Đình, giày cao gót đạp một phát khiến cho giày da bằng da thật được làm thủ công của anh bị biến dạng.

 

Mọi người nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng đau, nhưng Tư Lệ Đình vẫn tỏ ra như không có chuyện gì tiếp tục hôn cô.

 

Cố Cẩm không nhìn ra được là anh đang cố tính bày trò hay thật sự chân thành, cho dù muốn hôn thì hà tất gì phải hôn trước mặt bao nhiêu người như vậy?

 

Cô nói tiếp, nhưng Tư Lệ Đình vẫn không buông tay, mãi cho đến khi cô sắp ngạt thở mới chịu bỏ tay ra.

 

Đợi khi anh buông tay, Có Cẩm vội vàng đẩy anh ra: “Đồ lưu manh.”

 

Cô hung hăng rời khỏi sân khấu, Tư Lệ Đình xoa nhẹ môi một cách ái muội, Tiểu Tố Tố, em cứ chạy đi, rất nhanh nữa tôi sẽ bắt kịp em.

 

Người bên dưới bàn tán sôi nổi: ‘Chà chà chà, nhìn đi đây mới là cao thủ cua gái đó.”

 

“Thì đó, phải ngang ngược như vậy với phụ nữ.”

 

“Dũng khí này, khí thế này mới xứng với hoa khôi chứ…”

 

Cánh đàn ông không ngót ca tụng anh, còn những cô gái thì âm thầm hy vọng người mà anh hôn là mình thì hay biết mấy.

 

Nam Cung Mặc đưa tay định kéo Cố Cảm lại: “Nhóc con, em chạy đi đâu vậy?”

 

Cố Cẩm không thèm nhìn anh ta lấy một cái nghênh ngang bước đi, đồ họ Tư chết bằm, đồ họ Tư chết tiệt!

 

Chóc lại thả thính em này chốc lại thả thính em khác.

 

Cô cầm lấy chìa khóa rồi kêu tên tài xế xuống xe, cô đạp hết ga nhanh chóng rời khỏi nơi này.

 

Cố Cẩm ôm bụng tức về đến nhà, không về còn được, vừa về cô đã nhớ đến máy ngày mà Tư Lệ Đình hằng đêm đều ở trong nhà họ Tố, khắp nơi đều tràn ngập hình ảnh của hai người họ.

 

Cô đá bay đôi giày cao gót, tháo sợi giây chuyền trên cổ ra, thả mông lên ghế sô pha.

 

Mười phút sau cánh cửa mở ra, Cố Cẩm nhìn người đàn ông đứa bên cửa, hung hăng nói: “Họ Tư chết tiệt, sao anh lại vào đây?”

 

Tư Lệ Đình bật đèn trong phòng lên, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Có Cẩm, anh nở nụ cười nhẹ.

 

“Bảo bối, em quên rồi à, là em đã kéo tay anh thiết lập dấu vân tay.”

 

Anh từng bước bước gần lại chỗ Cố Cẩm: “Sao giờ em giận dai thế? Anh chỉ muốn hôn em, mà em lại giận đến tận bây giờ.”

 

“Tên háo sắc nhà anh, đứng núi này trông núi nọ.” Cố Cảm bây giờ đã tức điên lên, cô đẩy mạnh Tư Lệ Đình.

 

“Không phải anh đã thích người khác rồi sao? Anh ở bên cô gái khác là được rồi, sao còn muốn hôn eml”

 

Anh quá quen với hành động này của cô, một năm trước cô hiểu lầm anh và Mễ Nhược cũng điên tiết giống như: vậy.

 

Bây giờ Tư Lệ Đình mới hiểu cô bực tức vì điều gì: “Bảo bồi, em đang nói Chu Lê sao? Anh và cô ây không có cái gì hết.”

 

“Còn nói là không có, mặt anh còn hớn hởn đến như vậy, ồ chết tiệt nhà anh, một năm nay tôi đi có phải anh đã có quan hệ với người phụ nữ khác từ lâu rồi không?

 

Anh vốn không phải chơi qua đường đúng không? Vậy mà tôi lại tin anh đến như vậy, anh, anh, anh đi cho khuất mắt tôi!”

 

Có Cẩm vẫn ở trước mặt anh vẫn giống như lúc trước, lúc giận dỗi sẽ như một đứa con nít.

 

“Anh có cười với cô ta đâu? Trời đất chứng giám, anh chỉ hỏi cô ta một câu thôi, tiếng nhạc quá ồn nên anh mới lại gần cô ta một chút để nghe rõ, còn chưa chạm vào quần áo của cô ta.”

 

Có Cẩm nhíu chặt mày: “Sao anh lại phải đứng gần cô ấy đến như vậy? Có chuyện gì mà phải nói lâu đến như vậy?”

 

“Là vài chuyện nhỏ không quan trọng.” Tất nhiên Tư Lệ Định rất ngại khi nói với Cố Cẩm rằng lúc đó anh đang hỏi tuyệt chiêu làm sao lấy lòng con gái.

 

“Chuyện nhỉ? Chuyện nhỏ mà nói cả buổi tối sao, Tư Lệ Đình, chiếc nhẫn đó cũng là anh mua cho cô ấy phải không!” Cố Cảm nắm chặt lấy cà-ra-vát của Tư Lệ Đình.

 

“Tô Tô, sao anh lại tặng cho cô ấy? Lúc đầu anh vốn muốn buông tay, nhưng khi nhìn thấy Nam Cung Mặc kéo cánh tay của em thì anh đã tức giận.

 

Em nói anh nói cười vui vẻ với người khác, vậy em với Nam Cung Mặc thì sao? Sao em lại để hắn ta gặp em?”

 

“Tôi và Nam Cung Mặc chỉ là bạn bè, từ hôm tôi trở về tôi đã nói với anh rồi, nếu như tôi và anh ta có gì với nhau, hà cớ gì tôi lại trở về tìm anh?