Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 330




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 330:

 

Hoa Tinh nóng vội, tự mình ăn trộm gà nhưng không thành lại còn bị mắt nắm thóc, bị giới truyền thông chụp hết ảnh xấu xí.

 

“Cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Cô ta chật vật ôm ngực đi vào nhà vệ sinh sửa sang lại quần áo.

 

Cố Cẩm nhìn dáng vẻ cô ta chạy trối chết, nụ cười nơi khoé môi cô càng rộng hơn, Hoa Tinh, đây mới chỉ là bắt đầu.

 

Tôi muốn cô đã ăn như nào thì nhổ ra như thế!

 

Trước mắt Tô Cẩm Khê lại hiện ra cảnh cô bị bao vây trong trung tâm thương mại vào thời điểm đó, những lời bàn tán của phụ nữ như một nhát kiếm sắc bén đâm vào tim cô.

 

Mà tất cả những điều này đều là do một tay Hoa Tinh tạo thành, cô ta thờ ơ ở phía sau quan sát thúc đầy tất cả.

 

Bây giờ đến lượt cô ta ném thử loại hương vị này.

 

Từ Lệ Đình đứng cách đó không xa nhìn thấy chuyện vừa mới xảy ra, khi Hoa Tỉnh giẫm lên gấu váy của Cố Cẩm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Ngay khi Có Cẩm ngã xuống, anh sẽ là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng anh không ngờ Cố Cẩm lại tự mình giải quyết mọi việc.

 

Quả nhiên Tô Tô của anh đã thay đổi, không còn ngây thơ, không biết tự vệ như trước nữa.

 

Cú ném qua vai trước đó cũng có thể chứng minh kỹ năng của Có Cẩm cũng đã trở nên rất mạnh mẽ.

 

Anh đã từng nghĩ đến việc để Cố Cẩm dưới đôi cánh của mình bảo vệ an toàn của cô, nhưng cuối cùng lại đánh mất cô.

 

Bây giờ Cố Cẩm không cần ai giúp đỡ, một mình cô có thể bình tĩnh giải quyết.

 

Có lẽ Tô Tô như này tốt hơn ngày xưa.

 

Sau một hồi tung hoành như vậy, bữa tối từ thiện chính thức bắt đầu.

 

Tối nay là buổi đấu giá từ thiện, lúc người dẫn Chương trình chào hỏi, mọi người đã ngồi vào chỗ của mình.

 

Vừa hay Tư Lệ Đình và Có Cẩm cách nhau một lối đi nhỏ, hai người giống Ngưu Lang Chức Nữ cách một phương trời.

 

Cố Cẩm còn tức giận việc ban nãy Tư Lệ Đình và Chu Lê tiếp xúc thân mật, cô không thèm liếc nhìn anh.

 

Mặc dù trước đây Tư Lệ Đình thích đe dọa cô, nhưng lúc đó bên cạnh anh không có những oanh oanh yến yến kia.

 

Cho dù là bây giờ Tư Lệ Đình chỉ góp vui lấy lệ, nhưng những người phụ nữ đó thì khác, tất cả đều quyết tâm trở thành người phụ nữ của anh.

 

Ví dụ Chu Lê này, Cố Cẩm vừa nhìn cách cô ta ăn mặc và trang điểm thì biết khá giống mình trước kia.

 

Cô ta là nữ minh tinh nổi tiếng, chỉ cần cô ta ở cùng với những nữ minh tỉnh khác thì sẽ so sánh đua đòi, sao cô ta có thể ăn mặc trang nhã như vậy.

 

Chu Lê nghĩ như thế nào người qua đường cũng biết, Có Cẩm không ghen mới là lạ.

 

Tư Lệ Đình đã gọi cô máy lần, cô đều giả vờ như không nghe thấy, ngay cả Nam Cung Mặc cũng nghe thấy, anh ta ghé vào tai Cố Cẩm nói: “Tiểu Cẩm nhi, công tử ăn chơi đang gọi em kìa.”

 

“Im đi.” Giọng điệu Có Cẩm lạnh nhạt.

 

Nam Cung Mặc nhún vai, tính tình của vị đại tiểu thư này rất lớn, anh ta không dám tiếp tục khiêu khích.

 

Tư Lệ Đình bắt lực, Tiểu Tô Tô nhà anh tức giận rồi.

 

Nghĩ kỹ lại, anh chưa có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, trước kia hai người ở chung cũng chưa từng có chuyện như này bao giờ.

 

 

Nhìn thấy Chu Lê hai mắt anh sáng lên, néu anh đã không biết phải làm sao, có lẽ phụ nữ sẽ hiểu nhau hơn.

 

“Tôi hỏi cô, néu phụ nữ tức giận thì nên dỗ như thế nào?”

 

Tư Lệ Đình nghiêm túc hỏi.

 

Đúng lúc này, nhạc trong sảnh lớn lớn hơn, Chu Lê không nghe rõ anh nói gì nên dịch lại gần.

 

“Tư thiếu, ở đây quá ồn, anh nói lại được không? Tôi không nghe thấy.”

 

Tư Lệ Đình từ từ ghé vào tai Chu Lê, khi anh đến gần một chút, tim của Chu Lê đập nhanh hơn.

 

Loại cảnh tượng trước mắt này chỉ có thể nhìn thấy trong mơ, gương mặt tuần tú của anh gần trong tầm mắt, cô ta không phải đang mơ.

 

Cảm nhận được hơi thở ám áp của anh phun ra sau tai, nhịp tim của Chu Lê nhanh hơn.

 

Ở khoảng cách gần như vậy, cô ta chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào gương mặt của anh, cô ta muốn ôm anh thật chặt.