Chương 322:
Tất nhiên, Nam Cung Mặc không biết Thu Quy đi con xe máy điện nhỏ của cô ấy trong suốt quãng đường, nhưng hôm nay gió quá mạnh nên mái tóc của cô ấy đã sớm bị rối.
Vừa nãy bị các phóng viên khác siết chặt xung quanh, tự nhiên quần áo của cô ấy sẽ xộc xệch.
“Đạo diễn Nam Cung, tôi có chuyện muốn hỏi anh!” Bây giờ Thu Quy nào còn quan tâm đến hình tượng của mình, chỉ nghĩ muốn hỏi một tin tức bùng nổ.
Cả đời Nam Cung Mặc chỉ thích tiền, trong mắt anh ta, mỗi món đồ và mỗi người đều có giá trị.
Một người như Cố Cẩm là ánh vàng sáng lấp lánh có giá trị lớn, người phụ nữ luộm thuộm túm chân anh ta chỉ có giá trị tiêu cực.
“Cục than, buông tôi ra.” Nam Cung Mặc không chút lưu tình nói.
Thu Quy không đen mà chỉ có tóc đen hơn nữa còn dày, lộn xộn như quả bóng.
Thu Quy sững sờ: “Cái gì, cục than?”
Cố Cẩm cúi đầu xuống bắt gặp đôi mắt to tròn của Thu Quy, đôi mắt trong veo như vậy làm cô nhớ lại quá khứ của mình.
Thoạt nhìn, trông cô ấy chưa từng trải qua sương gió, mưa tuyết, cuối cùng cô cũng biết tại sao trước kia Tư Lệ Đình lại chăm sóc cô cẩn thận như vậy.
Đôi mắt trong sạch như vậy giống như dòng suối trong trẻo nhất trong khe núi, không muốn bắt kỳ kẻ nào làm tổn hại hay bị nhiễm tạp chát.
Bây giờ cô cũng cảm thấy như vậy, cô muốn giữ cho đôi mắt đó sạch sẽ.
Cố Cẩm biết tính cách của Nam Cung Mặc, miệng lưỡi độc và mạnh, chắc chắn anh ta coi thường người phụ nữ này.
Trước khi anh ta trở nên tức giận, Có Cẩm đã nắm lấy tay anh ta, ngăn anh ta nói.
“Cô gái, cô muốn hỏi cái gì?”
“Tôi có thể hỏi thật à?” Đôi mắt to đen láy của Thu Quy chớp chớp trông rất đáng yêu.
Lúc này nụ cười của Cố Cẩm mới buông xuống giả bộ, nở nụ cười ấm áp: “Đúng, đúng không đạo diễn?”
Nếu Có Cẩm đã nói, Nam Cung Mặc cũng sẽ không từ chối, anh ta trả lời một cách khô khan: “Cô chỉ có thể hỏi một câu, cô suy nghĩ kỹ rồi hỏi.”
Thu Quy nuốt nước bọt, lúc này trong đầu cô ấy xuất hiện rất nhiều câu hỏi, bay tứ tung như một cú đập trời giáng.
Tin bùng nổ nhất chắc chắn là tin đồn, càng là tin đồn thì càng tốt.
Nhiều phóng viên bên lề đã đưa ra lời khuyên cho cô ấy: “Hỏi đạo diễn Nam Cung và cô Erlena có mối quan hệ gì.”
“Hỏi đạo diễn Nam Cung tại sao anh ấy lại chọn một người mới không có tác phẩm tiêu biểu nào làm nữ chính.”
“Hỏi đạo diễn Nam Cung…”
Mỗi người một câu, đầu óc của Thu Quy sắp nỗ tung.
Vốn Nam Cung Mặc đã hơi mắt kiên nhẫn, anh ta lạnh giọng nói: “Cục than nắm, rốt cuộc cô hỏi hay không, không hỏi thì tôi đi.”
“Hỏi, tôi hỏi.” Thu Quy nào có nghĩ tới chuyện khác, cô ấy hỏi một câu chẳng đâu ra đâu: “Đạo diễn Nam Cung, xin hỏi anh mùa đông sẽ mặc quần thu không?”
Cái gì? Quần thu?
Khi câu hỏi này được đưa ra, tât cả mọi người đêu sững sờ, thậm chí cả Cố Cẩm cũng vẻ mặt sững sờ.
Cô vốn tưởng có một cơ hội tốt như vậy phóng viên nhỏ sẽ hỏi một câu hỏi xấu hổ, cô đã nghĩ kỹ trong lòng sẽ trả lời như thế nào, ai ngờ cô phóng viên nhỏ này lại hỏi một câu hỏi như vậy.
Có lẽ không một ai trong quá khứ, không một ai trong tương lai sẽ hỏi như vậy, đơn giản là một dòng nước trong hỗn loạn giữa các phóng viên.
Mọi người tỉnh lại sau cú sốc, giây tiếp theo nhìn vào chân của Nam Cung Mặc. Mọi người đều bị tẩy não bởi câu hỏi ma thuật này.
Quần thu là cơn ác mộng của mọi thanh niên, vừa tới mùa đông bà mẹ nào cũng bắt con mặc quân thu.
Cho nên, liệu vị đạo diễn tài năng và nồi tiếng này có mặc quần thu giữa trời đông tuyết trắng?
Micro của Thu Quy giơ cao, hỏi xong câu này, cô chỉ muốn cắn đầu lưỡi của mình, lúc về sẽ bị tổng biên tập mắng chết.
Mình sắp bị sa thải…
Đúng lúc mọi người đang nín thở chờ đợi kết quả thì vang lên giọng nói nghiến răng nghiền lợi của Nam Cung Mặc: “Không mặc.”
Con nhỏ cục than đen này đang đùa mình hả? Vậy mà lại hỏi câu hỏi ngu ngốc này.
Thu Quy như là phản xạ có điều kiện ngay lập tức hỏi lại: “Anh không lạnh à? Mùa đông dưới 0 độ như vậy, nếu không mặc quần thu sẽ lạnh chết người.”
Đột nhiên Nam Cung Mặc nở nụ cười: “Trong xe có điều hòa, trong phòng có điều hòa, ở ngoài trời không quá mười phút. Cô cho rằng cần thiết phải mặc quần thu?”
Khi Thu Quy bắt gặp nụ cười khinh thường của anh ta, trong lòng đã bị trúng một vạn mũi tên, Nam Cung Mặc đang khinh thường cô nghèo.