Chương 319:
“Em sẽ đi với thân phận đặc biệt.” Có Cảm mỉm cười bí ẩn, Tư Lệ Đình vẫn không biết cô đã tham gia một bộ phim. Ngay cả khi Hoa Tinh đã gặp cô, cũng không tin cô là Tô Cảm Khê.
Cô trở lại với công chúng với tư cách là một minh tinh, như thế sẽ không ai liên tưởng cô với Tư Lệ Đình.
“Đặc biệt như thế nào?” Tư Lệ Đình nhướng mày hỏi.
“Đến lúc đó chú ba sẽ biết thôi.”
Trước bàn trang điểm, Có Cẩm vừa nghịch điện thoại vừa lười biếng để người khác trang điểm cho mình.
Mái tóc dài của cô được tết theo kiểu phức tạp, vén ra sau đầu, hai lọn tóc bên thái dương được máy uốn xoăn nhẹ cuôn lên.
Tiểu Đào mang theo một số trang sức: “Thưa cô, tối nay cô định mang món đô nào?”
Mọi bộ trang sức dưới ánh đèn đều toát lên một vàng hào quang chói lọi, đủ thứ từ kim cương đến đá quý.
Mỗi bộ trang sức ở đây đều có ít nhất tám con số, Có Cẩm giống như một nữ hoàng thời xưa, có tất cả mọi thứ.
Cô chỉ liếc nhìn rồi thu lại ánh mắt: “Tiểu Đào, cô quên rồi à, tối nay tôi chỉ lấy một thân phận là một người tham dự tiệc tiệc từ thiên, không phải trên danh nghĩa cô chủ nhà họ Có. Mang những thứ này sẽ quá ló.”
“Cô nói cũng đúng, nhưng thưa cô, những món đồ trang sức của cô đều ở mức giá này, bây giờ đi mua cái rẻ hơn sẽ không kịp, không mang cái gì thì trông sẽ trống không.”
Cố Cẩm cười nhẹ: “Đây không phải có sẵn rồi à, cần gì phải đi mua?”
Cô thản nhiên nhặt đồ trong hộp của nhà tạo mẫu, nhà tạo mẫu nhìn qua đồ trong tay cô.
“Cố tổng, những thứ này làm bằng nhựa, không hợp với thân phận của cô chút nào.”
“Không sao, thế này đi, tôi thấy khá tốt.” Có Cảm không hề nghĩ ngợi gì đeo đôi bông tai pha lê trị giá mấy đồng lên.
“Nhìn xem, cũng rất chói mà?”
“Cố Tổng, thân thể cô manh mai cao quý, nếu bị dị ứng, chúng tôi không chịu nỗi trách nhiệm này.”
Có Cẩm lắc đầu: “Tôi không phải là người mảnh mai yếu đuối, tiếp tục đi, sắp tới giờ rồi.”
Sau khi trang điểm xong, Tiểu Đào thốt lên: “Thưa cô, cô giống ánh trăng sáng trên bầu trời, những oanh oanh yến yến giống những ngôi sao nhỏ, ánh mắt của tất cả mọi người sẽ đổ dồn về phía cô.”
Cố Cẩm nhìn mình trong gương, cô đã thay đổi quá nhiều so với quá khứ.
Gương mặt không thay đổi, đã trở nên khí chất hơn.
“Đi thôi.”
“Vâng, thưa cô.”
Xe của Nam Cung Mặc đã đợi ngoài cửa từ sớm, khi Cố Cẩm xuất hiện, đôi mắt Nam Cung Mặc cũng lóe lên một màu sắc kinh ngạc.
“Tiểu Cẩm nhi, em nói xem em xinh đẹp như vậy, không gả cho anh thì thật phí. Hay chúng ta bàn bạc lại một chút, thêm một chút vào giá cả lần trước đĩ2”
Có Cẩm cười nhẹ: “Mặc, trong mắt anh mọi thứ đều có thể đo lường được bằng tiền. Đối với em, thứ không đáng giá nhất chính là tiền.”
“Tiền không đáng giá, còn gì quan trọng hơn tiền?”
“Tình yêu.” Cố Cẩm nhìn thấy trong mắt Nam Cung Mặc, ánh mắt của anh ấy chỉ thưởng thức bản thân không có tình yêu.
“Tình yêu?” Nam Cung Mặc thấy cụm từ này vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Anh có thể viết ra một tình yêu vừa bi thương vừa yêu, nhưng rốt cuộc yêu là gì thì anh vẫn chưa biết.”
“Nếu một ngày nào đó anh gặp được người mình thích, đến lúc đó anh sẽ biết.”
“Hừ, trên đời này anh không thích thứ gì ngoại trừ tiền bạc. Sao tình yêu có thể tốt hơn tiền bạc? Mục tiêu của anh là trở thành người giàu nhát thế giới.”
“Mê tiền.” Có Cảm khẽ nhấp nhẹ, đối với Nam Cung Mặc cô chỉ cảm tháy vừa chơi vui vừa buồn cười.
Những người chưa hiểu về tình yêu sẽ như thế này, một khi đã hiểu được chữ tình thì một ngày nào đó sẽ biết niềm vui, không có số tiền nào có thể mua lại được.
Tại hội trường, có vô số phóng viên.
Hoa Tinh đã chuẩn bị rất nhiều cho lần trở lại này, sáng sớm cô ta đã nhờ trợ lý đặt cho mình một bộ váy sang trọng.
Lo sợ bị phù, cô ta đã không ăn thực phẩm chính trong ba ngày liên tiếp, trong mỗi bữa ăn cô ta chỉ ăn một quả táo hoặc cải trắng luộc.
Khó khăn lắm mới có cơ hội lộ diện trước truyền thông, có thể nói Hoa Tinh đã đặt hét tâm tư vào đó.
Giống như những nữ minh tinh khác, thời điểm không xuất hiện sẽ nâng cao những tai tiếng, tình huống của cô ta và những người khác không giống nhau.
Dục vọng khống chế của Đường Nhược rất mạnh, từ ngày lấy anh ta cô ta đã biết, cho dù muốn dùng người khác tung tin đồn thát thiệt, đều là giả.