Chương 307:
“Tô Tô, tại sao?”
Cố Cẩm khẽ cắn quả táo Adam của anh: “Bởi vì chú ba không ngoan, những đứa trẻ không ngoan sẽ bị trừng phạt.”
“Tô Tô… em nghe anh giải thích. Anh chỉ chụp vài tắm ảnh với những người phụ nữ đó. Ngoài những cái đó bọn anh không có quan hệ gì.”
Có Cẩm lắc đầu: “Chú ba, em đã bao giờ nói với anh, lòng của em rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ chứa được một mình anh, cho dù là diễn kịch cũng không được, anh nói xem…
em nên trừng phạt anh như thế nào?”
“Tô Tô, em muốn phạt anh như thế nào cũng được, anh mặc cho em xử lý, nhưng Tô Tô… anh.” Tư Lệ Đình sắp bị cô làm cho phát điên.
Cố Cẩm cởi cà vạt của anh: “Chú ba, đây là những gì anh đã nói, vậy anh hãy ngoan ngoãn nha.”
Cô dùng cà vạt trói chặt hai tay anh ở trên bàn đầu giường, Tư Lệ Đình không hiểu ra sao: “Tô Tô, em đây là muốn làm gì?”
“Làm những gì mà trước đây chú ba thích nhất, nhưng hôm nay sẽ bắt đầu bằng một cách chơi đặc biệt.”
“Cách chơi gì?”
“Hôm nay quyền chủ động nằm trong tay em.” Có Cẩm vừa nói vừa cởi cúc áo của Tư Lệ Đình.
Trước đó Tư Lệ Đình đã tưởng tượng ra cảnh đoàn tụ với cô vô số lần, nhưng không có hình ảnh nào anh tưởng tượng ra lại là hình ảnh hiện tại: “Tô Tô, sao mắt em lại đổi màu?”
Nếu không phải tại đôi mắt này thì Tư Lệ Đình đã sớm xác định đó là cô, đôi mắt màu xanh lam đó không phải là kính áp tròng, mà là màu của chính con ngươi.
Cổ Cẩm cúi người hôn lên vành tai anh, nói nhỏ vào tai anh: “Chú ba, xem ra em làm việc chưa đủ chăm chỉ. Anh còn sức nghĩ đến chuyện khác.”
Trước đây chỉ cần Tô Cẩm Khê lơ là Tư Lệ Đình sẽ nói những điều như vậy, nhưng bây giờ Cố Cẩm đã trả lại nó một cách nguyên vẹn.
Chiêu tiếp theo của Cố Cẩm táo bạo đến không ngờ, ngay cả Tư Lệ Đình đã chạm vào Tô Cẩm Khê không biết bao nhiêu lần, cũng không biết trên người cô vẫn còn rất nhiều tiềm năng.
“Tô Tô, đừng, đừng làm loạn…”
Anh vẫn luôn là người nắm quyền chủ đạo, Tô Cảm Khê xin tha, hôm nay hai người đã thay đổi vị trí cho nhau.
Cố Cẩm thích thú nhìn làn da của Tư Lệ Đình dần đỏ ửng lên, hóa ra chú ba của cô còn có một mặt đáng yêu như vậy.
“Chú ba, em không làm loạn, em đang cố gắng làm anh hài lòng.” Cố Cẩm cố tình không thực hiện bước cuối cùng.
Trong lòng Tư Lệ Đình vội như kiến bò trên chảo nóng, rõ ràng món ngon đang ở ngay trước mặt mình nhưng lại không thể ăn được.
Có Cẩm còn đang có hết sức dụ dỗ anh, anh nghiên răng nghiến lợi nói: “Tô Tô, em muốn mạng của anh phải không?”
“Không phải chú ba nói mặc cho em xử lý à2”
“Bảo bối, trừ chuyện này ra, những cái khác em muốn làm như nào đều được, anh thật sự không nhịn nỗi, đừng làm loạn nữa, ngoan.”
Cuối cùng thì Cố Cẩm cũng biết lúc trước Tư Lệ Đình chỉ tay nắm ngón trêu đùa là cảm giác như thế nào, hoá ra lại thú vị như vậy.
“Xin em.” Cô nhướng mày.
Tư Lệ Đình chảy mồ hôi nhễ nhại, lúc này anh chỉ muốn ăn thịt cô, giờ khắc này anh chẳng thèm quan tâm đến tôn nghiêm của đàn ông bị chà đạp.
“Tô Tô ngoan, Tô Tô ngoan, chú ba biết sai rồi, chú ba muốn em.”
Cố Cẩm mỉm cười đầy quyền rũ: “Vậy thì như anh muốn.”
PIỚ1O Sau khi thỏa mãn cơn mê, Cố Cẩm thấy Tư Lệ Đình đã bị trói quá lâu, cảm thấy đau lòng nên đã nới lỏng cà vạt, Tư Lệ Đình ngay lập tức xoay lưng lại, ép cô xuống dưới người anh.
“Tiểu Tô Tô, một năm không gặp năng lực lớn hơn nha, vừa rồi ăn vui vẻ không?”
Anh giống như một con sói giàu có, đói khát nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm.
Có Cẩm cũng hơi mệt, nghĩ rằng hai người sẽ nghỉ ngoi.
Đối với Tư Lệ Đình, vừa rồi chỉ là tương tác là món khai vị trước bữa ăn.
“Chú ba, em no rồi.” Cố Cẩm nhìn tháy rất nhiều dấu mà mình in lên trên ngực anh. Có thể tưởng tượng Tư Lệ Đình bị cô bắt nạt thảm hại như thế nào, đột nhiên cô cảm thấy có chút áy náy.
“Em đã no, nhưng anh vẫn đói nha.”
“Chú ba, ăn quá nhiều sẽ phản ngược lại, em thấy ăn vừa đủ là tốt.” Có Cảm âm thầm muốn thoát ra ngoài.
Tư Lệ Đình kéo cô trở lại giường: “Đôi cánh của Tiểu Tô .