Chương 306:
Cửa mở ra, ngay lối vào có hai đôi dép lê, một đôi cho nam và một cho nữ, đôi dép nam rõ ràng là hàng mới tinh.
Cố Cẩm chỉ vào đôi dép lê: “Anh đi đôi này đi.”
Tư Lệ Đình thay giày, nhận ra đôi này vừa vặn với chân mình, như thể chúng đã được chuẩn bị cho anh từ trước.
Trong lòng anh càng trở nên kích động hơn, anh càng chắc chắn cô ấy chính là Tô Cẩm Khê.
Theo chân cô vào phòng ngủ chính, Cố Cẩm đã thành công bắt cóc anh về nhà.
Cô cười quay lại: “Không phải anh luôn muốn biết em là ai sao? Bây giờ anh có thể tháo mặt nạ của em ra.”
Trước đó Tư Lệ Đình đã cố gắng nhiều lần nhưng đều bị Cố Cẩm lảng tránh, bây giờ cô đột nhiên yêu cầu mình cởi mặt nạ ra, trong lòng anh rất căng thẳng.
Nếu cô ấy không phải là Tô Tô thì mình phải sao?
Ngón tay anh run rầy chạm vào mép của chiếc mặt nạ, hé lộ từng chút một, gương mặt thật của Cô Câm cũng lộ ra trước mặt Tư Lệ Đình.
Gương mặt xuất hiện trong bao đêm anh nhớ mong, chiếc mặt nạ trên tay Tư Lệ Đình rơi trên thảm.
Cố Cẩm mỉm cười nhìn anh: “Chú ba, em về rồi, mong anh không đợi lâu lắm.”
Một tiếng chú ba, vốn Tư Lệ Đình không dám tin bây giờ đã hoàn toàn được đưa về thực tại.
nhiêu cái ôm mà cô đã ôm anh suốt ngày đêm.
Tư Lệ Đình đưa ngón tay chạm vào làn da trần của lưng cô, sắc mặt anh đột ngột thay đổi khi nhớ ra điều gì đó.
“Tô Cẩm Khê, da em dày hơn rồi phải không, quay về mà không đến tìm anh, lại chạy đến quán bar nhảy múa hát hò, còn ăn mặc như ma quỷ như thế này.” Lúc trước chưa biết cô là Tô Cẩm Khê anh đã rất khó chịu, bây giờ nghĩ lại ánh mắt của những người đàn ông trong quán bar nhìn Tô Cẩm Khê, anh hận không thể móc hết mắt của bọn họ ra.
Không nhắc đến chuyện này thì không sao, vừa nhắc tới chuyện này Tư Lệ Đình lại nhớ tới những ánh mắt như hổ sói của những người đó, ngay lập tức ánh mặt tối sầm lại.
Mặc dù anh đã nghĩ Tô Cẩm Khê sẽ thay đổi, nhưng không ngờ cô lại thay đổi lớn đến vậy.
Từ con thỏ trắng nhỏ ban đầu trực tiếp trở thành một con cáo lớn, đặc biệt là hai mắt này ánh lên một màu lam nhàn nhạt.
Nếu không có khuôn mặt giống như trước kia, anh đã không dám nhận người này là Tô Cẩm Khê.
Cố Cẩm cười xấu xa, một tay nắm lấy cà vạt của Tư Lệ Đình.
“Chú ba thân yêu của em, trước khi nói em, anh nên cho em một lời giải thích, những oanh oanh yến yến kia là như thế nào?”
Tư Lệ Đình vừa nghe thấy Có Cẩm nhắc tới vấn đề kia, sự kiêu ngạo của anh đã biến mát: “Tô Tô, em nghe anh giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ.”
Chưa kể đến việc Tô Cảm Khê nhìn thấy những lời bàn tán đó, ngay cả Tư Lệ Đình cũng không thể chịu được khi nhìn thấy cô trêu hoa ghẹo nguyệt trong quán bar, sắc mặt anh rất hoảng loạng.
Tô Cẩm Khê tiền lên một bước, dùng sức đẩy nhẹ anh lên giường, kéo cà vạt của anh.
“Không phải như những gì em nghĩ, vậy thì như thế nào?
Hử?” Cố Cẩm ám muội vuốt má anh.
So với trước đây, Có Cẩm như vậy có sức quyến rũ chết người, tim của Tư Lệ Đình đập rất nhanh.
“Tô Tô, anh, anh chỉ diễn kịch với những người phụ nữ đó thôi. Anh có thể thề với trời trừ em ra anh chưa bao giờ chạm vào những người phụ nữ khác.”
“Thật à… sao em lại nghĩ điều đó là không thể? Những nữ minh tinh nổi tiếng, giới tinh anh trong ngành, một số người mẫu hoang dã tuyến 18, chú ba, khẩu vị của anh đúng thật là không kén ăn.”
Rõ ràng là cười nói những lời này, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo, giấu dao trong nụ cười mới là điều đáng sợ nhất.
Có Cẩm cúi người ghé vào tai anh nói nhỏ: “Chú ba, anh rất không ngoan nha.”
Tư thế bá đạo, lời nói quyên rũ cùng hơi thở tỏa ra từ cơ thể khiến người ta không chống cự nỗi.
“Tô Tô… anh nhớ em, thật sự nhớ em.” Tư Lệ Đình nhớ đến nỗi nhớ Tô Cẩm Khê bao đêm nay, lúc này cô ở ngay trước mặt mình, khoảnh khắc này không phải là mơ.
Những suy nghĩ và cảm xúc đã không gặp trong một năm này đều hiện lên trong lòng.
Cố Cảm nắm lấy ngón tay muốn tiến xa hơn của anh: “Chú ba, không được nha.”