Chương 302:
Một số phụ nữ muốn bắt chuyện với Tư Lệ Đình, tiếp tục tiếp cận anh, nhưng Tư Lệ Đình không quan tâm.
Tối nay anh cũng đến, vẫn gọi rượu như cũ, cũng cùng một vị trí chờ cô đên.
Hôm nay Cố Cẩm ăn mặc rất sexy, mang phong cách hộp đêm, mới xuất hiện tại quán bar đã thu hút rất nhiều sự theo đuổi của nam giới.
Quả nhiên người giám đốc kia không nhìn nhầm. Công việc kinh doanh quán bar đã rất tốt kể từ khi Có Cẩm xuất hiện.
Đặc biệt khi cô ấy hát, đó là thời kỳ cao điểm của quán bar, trong sảnh không còn một chỗ trống.
“Nữ thần, nữ thần!”
Khi Cố Cẩm xuất hiện bên dưới, mọi người đồng thanh hét lên, Tư Lệ Đình nhíu mày, anh luôn có một sự chiếm hữu không thể giải thích đối với người phụ nữ đó.
Nhưng anh cũng biết rất rõ anh không thể động tâm với những người phụ nữ khác ngoài Tô Cẩm Khê, mấy ngày này ngoại trừ việc anh ngồi nghe hát ra anh không nói một lời nào với cô ấy.
Nhìn cô ấy từ xa để tự an ủi nỗi nhớ Tô Cẩm Khê.
Trước khi Cố Cẩm lên sân khấu, cô thường nhìn về phía góc đó, hôm nay anh cũng tới.
Sau nhiều ngày quan sát, Cố Cẩm nhận thấy có rất nhiều phụ nữ tiếp cận Tư Lệ Đình, nhưng không ai trong số họ được anh để trong mắt.
Giống như dự đoán, mọi thứ đều giống như cô nghĩ, lần nào Tư Lệ Đình cũng góp vui lấy lệ.
Mặc dù biết suy nghĩ của anh, nhưng Cố Cẩm không thể bao dung cho bắt kỳ người phụ nữ nào chạm vào anh.
Trên mặt cô vẫn đeo mặt nạ như cũ, cô có ý đổi giọng: “Tối nay mọi người lên đây chơi một chút nhé. Tôi cần người tương tác với tôi. Không biết có ai bằng lòng không?”
“Nữ thần, chọn tôi, chọn tôi.”
“Tôi, tôi, tôi.”
Đây là lần duy nhất được tiếp xúc gần với nữ thần. Ai mà không muốn có vinh dự này chứ?
“Thế này đi, tôi sẽ tùy ý chiếu đèn, chọn trúng ai thì người đó lên tương tác với tôi, thế nào?” Có Cẩm cười nói.
Tư Lệ Đình tỏ ra rất cáu kỉnh khi thấy đàn sói, đàn hổ vây quanh rìa sân khấu.
Anh không làm gì cả, cho dù cô ấy có giống với Tô Cẩm Khê như thế nào, thì rốt cuộc cô ấy cũng không phải là Tô Cẩm Khê.
Sao anh phải bận tâm đến những người phụ nữ khác, mục đích của anh chỉ là để nghe hát.
Đèn trên khán đài vụt tắt, một chùm ánh sáng chiếu khắp đại sảnh, những người đàn ông bên dưới trông rất phấn khích.
Đèn chiếu đến góc xa nhất thì dừng lại, ai cũng tò mò xem ai là người may mắn.
Mấy ánh nhìn dữ dội rơi vào Tư Lệ Đình đang cầm ly rượu với ánh mắt sững sờ.
“Vị tiên sinh này, phiền anh lên sân khấu một lát được không?” Có Cảm mỉm cười nhìn anh.
Vốn Tư Lệ Đình muốn từ chối, nhưng anh không có sức chống cự trước nụ cười của Có Cảm.
Đôi chân của anh thành thật hơn bộ não của anh, anh từng bước tiền về phía Cố Cẩm.
Hơn một năm trở lại đây, có rất nhiều phụ nữ vây quanh anh, nhưng chưa có ai khiến anh cảm thấy bốc đồng như vậy.
Chỉ khi khoảnh khắc người phụ nữ này xuất hiện, ánh mắt của anh vẫn ở trên người cô, không thể dời đi được nữa.
Âm nhạc vang lên, điều khác biệt so với những ngày trước đó là đêm nay là một bản nhạc rất táo bạo.
Cố Cẩm đeo tai nghe, từng bước đến gần Tư Lệ Đình, nhảy nhiệt tình đến gần anh.
Tư Lệ Đình nhìn cô như một con rối, nhịp tim của anh càng lúc càng tăng nhanh mỗi khi cô tiến lại gần anh một bước.
Khi cô đặt tay lên ngực anh, Tư Lệ Đình không thờ ơ như khi những người khác tiếp cận anh trước đây.
Ngược lại, trái tim anh thắt lại không thể giải thích được, anh muốn ôm cô vào lòng, muốn…
Mặc dù ánh sáng rất mờ, nhưng anh có thể thấy rõ con ngươi của Cố Cẩm không phải màu nâu sẫm, mà là màu xanh lam nhạt.
Không phải là kính áp tròng thẩm mỹ, mà là màu xanh thực sự.
Tư Lệ Đình biết cô ấy không phải là Tô Cẩm Khê, nhưng nhịp tim của anh đập bắt thường vì cách tiếp cận của cô ây.
Anh đứng ngây ra, quên phản ứng, hành động của Cố Cẩm đặc biệt táo bạo.
Cô đang làm những hành động khiến tất cả đàn ông phải ghen tị trước mặt anh, áp sát mặt vào người, néu tránh xa thì mùi hương trên người cô càng giống như thuốc độc.
Cố Cẩm không cảm thấy bát cứ điều gì, trong trái tim Có Cảm chỉ dành cho người đàn ông mà cô nhớ mong.