Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 299




Chương 299:

 

“Trước lạ sau quen, không ai sinh ra đã biết diễn. Tôi là ví dụ điển hình nhất. Công việc của tôi không phải là đạo diễn.”

 

Ý của những gì họ nói là cho dù họ đang diễn xuất hay làm đạo diễn, họ đều đến đây đẻ chơi.

 

Điều này khiến Hoa Tinh cảm thấy rất khó chịu, sau khi làm việc chăm chỉ suốt mấy năm, cô ta còn không có cơ: hội thử vai.

 

Đặc biệt là khi thua một người giống hệt gương mặt của Tô Cẩm Khê như vậy, trong lòng cô ta lại dấy lên ý chí không cam lòng rất mãnh liệt.

 

Chỉ là trên mặt cô ta vẫn phải lộ ra một nụ cười: “Đạo diễn, tôi thấy diện mạo và tính cách của cô Erlena càng thích hợp với vai nữ một.

 

Anh cũng nói cô ấy chưa từng đóng phim điện ảnh, bộ phim này liên quan đến doanh thu phòng vé, tôi nghĩ hơi mạo hiểm khi tìm một người không nỗi tiếng, không có kỹ năng diễn xuất để đảm nhận vai chính.

 

Đây là lần đầu tiên cô Erlena đóng phim. Có thể diễn một vai nữ hai đã quá cao rồi, tôi… “

 

“Ha…” Hoa Tinh còn chưa nói xong Cố Cẩm đã bật cười: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói rõ ràng và tinh tế như vậy để giành lầy một vai diễn.

 

Cô Hoa, tôi và cô còn chưa tiếp xúc với nhau đến năm phút, cô dựa vào đâu mà nói tôi không có kỹ năng diễn xuất? Tôi không đủ khả năng cân phim.

 

Cô cho rằng cô là ai mà lại đến lượt cô nói ra nói vào trước mặt Nam Cung?” Lời nói của Cố Cẩm không hè tế nhị, mỗi câu đều lạnh lùng.

 

Biểu cảm của Hoa Tinh rất khó coi, cô ta đường đường là ảnh hậu, vậy mà bây giờ lại bị người mới chưa ra mắt chĩa mũi dùi vào mặt.

 

“Về những thứ khác, tôi không đủ tư cách để nói. Tốt xấu gì tôi cũng đã đóng phim mấy năm, đoạt nhiều giải thưởng, thậm chí còn được phong làm ảnh hậu. Nếu tôi không đủ tư cách thì ai có tư cách?”

 

Thấy Hoa Tinh lấy danh ảnh hậu ra đàn áp, Cố Cẩm đã điều tra điều kiện sống của cô ta trong năm nay.

 

“Cô Hoa, cô giỏi như vậy, sao lại tranh giành một vai nữ chính với tôi? Chắc hẳn trong tay cô có rất nhiều tài nguyên mới phải.”

 

Hoa Tinh phùng má giả làm người mập: “Đương nhiên, người mời tôi đóng phim đến hết đống này đến đống khác.

 

Nhưng kịch bản của đạo diễn Nam Cung háp dẫn với tôi hơn. Tôi đến đây hoàn toàn là vì kịch bản này.”

 

Cố Cẩm cười nhẹ: “Chẳng lẽ hấp dẫn cô nên cô phải cướp lấy? Cô Hoa biết chữ xấu hồ viết như nào không?”

 

“Đạo diễn, cô Erlena này tính khí rất lớn, tôi không đắc tội nổi, anh nói gì đi.” Hoa Tinh nhìn Nam Cung.

 

Một người mới bất lịch sự như vậy sẽ không được đạo diễn nào thích, cô ta đã nói chân thành tha thiết nửa ngày, còn chưa lay chuyển được anh ta.

 

Nam Cung thờ ơ nói: “Cô Hoa, trí nhớ của cô không tốt lắm sao? Từ khi cô bước vào, tôi đã nói là tôi đã chọn nữ chính rồi, cô còn muốn tôi nói gì?”

 

Lời nói của Nam Cung giống như một đòn chí mạng, khuôn mặt của Hoa Tinh như bị quét sạch.

 

“Là tôi quên mất, sau này Hoa Tinh sẽ không quấy rầy đạo diễn Nam Cung nữa.” Hoa Tinh đã tức giận đến mức muốn phát nổ, chưa từng có ai dám đánh vào mặt cô ta như thế này!

 

Cô ta nhỡ kỹ món nợ này!

 

Cố Cẩm lạnh lùng nhìn cô ta rời đi, uễể oải nói: “Cô Hoa, tôi khuyên cô một câu, trông tốt đồ của mình, đừng cố gắng nhúng tay vào chuyện khác, nếu không cẩn thận sẽ xôi hỏng bỏng không.

 

Không những không giành giật được của người khác, thậm chí cô còn đánh mất những gì ban đầu cô có, mắt nhiều hơn được!”

 

Hoa Tinh dừng lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, nhưng tôi không bao giờ tin vào số mệnh, đến cuối cùng cũng chưa ai biết ai là ai.”

 

Sau khi nói xong, cô ta giữ một tốc độ tao nhã và rời đi, dù sao thì cô ta cũng không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt Nam Cung.

 

Khi Hoa Tỉnh rời đi, Nam Cung đưa Cố Cẩm ngồi xuống bên cạnh anh ta.

 

“Đây là tình địch của em?”

 

“Chính xác mà nói, là tình địch trong quá khứ, cô ta à, bây giờ trong mắt tôi cô ta là kẻ thù.”

 

“Tiểu Cẩm nhi, anh đã đập vai nữ chính cho em, em lấy gì báo đáp anh?” Nam Cung dựa lại gần cô hơn, khoảng cách giữa hai người rất mập mờ.

 

Hơi thở của anh ta phả lên mặt cô, sắc mặt của Có Cẩm không thay đổi, đôi đồng tử xanh lam nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

 

Nam Cung Mặc bắt gặp ánh mắt không chút dao động của cô: “Tiểu Cẩm nhi, em thật sự cho rằng anh không dám động vào em?”

 

Có Cẩm nắm lấy cổ áo sơ mi của anh ta, lười biếng nói: “Nhưng em không nói, hay là Mặc tới động vào thử xem?”

 

Người phụ nữ bên cạnh là một loại báu vật, cố tình là anh ta không thể động vào cô.

 

Nắm lấy bàn tay còn lại của Có Cẩm, không biết từ lúc nào một lưỡi dao sắc bén đã kẹp vào giữa hai ngón tay của cô.

 

“Nếu anh đến gần hơn một inch, có phải em sẽ gọt anh?”

 

“Không, em sẽ đánh anh.” Cố Cẩm mỉm cười.

 

“Hừ, Tiểu Cẩm nhi không còn đáng yêu như một năm trước nữa.” Nam Cung Mặc rời khỏi người cô.