Chương 296:
Đạo diễn chỉ là một trong những sở thích của anh ta. Anh ta đã mài gươm ba năm, mấy năm anh ta mới quay một bộ phim. Lần nào anh ta cũng trở thành tâm điểm chú ý của toàn cầu.
Nói đến sự xuất hiện của Nam Cung quả thực là kỳ tích, năm 20 tuổi anh ta đã đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhát.
Anh ta đã đạo diễn bộ phim đầu tiên tại phòng vé lọt vào top 100 bảng xếp hạng phim toàn cầu, phải biết rằng đối với một người chỉ mới hai mươi tuổi, đây chắc chắn là một kỳ tích.
Hồi đó, vụ việc này đã gây chắn động toàn cầu, các tạp chí khác nhau liên tục yêu cầu phỏng vấn.
Những người khác đã sớm tận dụng cơ hội này để trở thành một hit lớn, nhưng họ đang chết dần khi ánh đèn sân khấu đang bùng phát.
Vài năm sau đó anh ta mới xuất hiện trở lại, anh ta xuất hiện với một tác phẩm mới, mà phòng vé vẫn tiếp tục bùng nổ như lần trước.
Đây là bộ phim điện ảnh thứ tư do anh ta làm đạo diễn. Có nền tảng vững chắc là ba bộ phim đầu tiên, sẽ không quá tệ nếu có nó bằng đôi chân của mình.
Ngay cả tạp chí tốt nhất trong nước cũng không mời được, chứ đừng nói đến nay danh tính của anh ta vẫn chưa được khai quật.
Nói tóm lại, ai cũng biết anh ta không phải là một nhân vật đơn giản, những tác phẩm của anh ta không phải phục vụ cho thị trường, vì vậy đó là một tác phẩm kinh điển.
Nếu lần này Nam Cung là đạo diễn, chỉ cần cô ta có thể Vượt qua buổi thử vai, cô ta sẽ không sợ bị người khác nẵng tay trên.
Hơn một năm qua, Hoa Tinh cũng đã tìm được một vài kịch bản hay, lần nào cũng bàn bạc xong với nhà sản xuất hoặc đạo diễn.
Ngay sau khi hợp đồng được ký kết, có một vấn đề, Nam Cung khác với các đạo diễn khác, chỉ cần cô ta có thể được anh ta công nhận, hợp đồng sẽ được ký kết. Lần này kịch bản là bước khởi đầu xoay chuyển tình thế của cô ta, dù thế nào đi nữa cô ta cũng phải giành được vai nữ chính của phim.
Hoa Tinh gọi trợ lý bên cạnh: “Ni Nhi, tra hành trình của đạo diễn Nam Cung cho tôi, giúp tôi hẹn gặp anh ta.”
“Vâng, chị Tinh, nếu chị có thể hợp tác với đạo diễn Nam Cung thì chúng ta có hy vọng rồi.” Ni Nhi tỏ vẻ hào hứng.
“Đi nhanh đi.”
Sau năm phút chờ đợi, Ni Nhi bước vào: “Chị Tỉnh, trợ lý của đạo diễn Nam Cung nói gần đây anh ta không có thời gian. Nếu chị Tỉnh có hứng thú với vai diễn, chị hãy đến thử vai.”
“Cái gì? Để tôi thử vai với những người mới đó?” Hoa Tinh không ngờ với địa vị của mình ở trong vòng này mà phải giống như những người mới.
“Vâng, chị Tinh, trợ lý của giám đốc Nam Cung đã gửi thời gian thử vai, chị có đi không?”
“Đương nhiên đi! Chỉ có thử vai mới có cơ hội. Đây không hẳn là chuyện xấu.” Ánh mắt Hoa Tinh lóe lên, hình như đã có kế hoạch khác.
“Nhưng với địa vị của chị thử vai cùng những minh tinh nhỏ khác, nều truyền ra sẽ không hay.”
“Ni Nhi, cô sai rồi, trước đây tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi vừa mới nghĩ thông.
Nếu đạo diễn Nam Cung đã từ chối tôi, thì cũng chứng minh anh ta cũng từ chối những minh tinh có tên tuổi khác có ý nghĩ như tôi.
Đối với chúng tôi mà nói các cơ hội là ngang nhau. Quả nhiên, đạo diễn Nam Cung là một người rất phi thường.
Bằng cách này, các cơ hội của chúng tôi là công bằng.
Nghe nói đạo diễn Nam Cung không thích dùng các minh tinh lưu lượng, cho dù những minh tinh ni tiếng hiện nay, anh ta cũng sẽ không sử dụng.
Các nhân vật chính trong một số bộ phim trước đây của anh ta đều là những minh tinh vô danh, họ trở nên nồi tiếng sau khi đóng vai chính.
Điều anh ta chú ý là diễn xuất, những thứ khác tôi không dám nói, nhưng thứ như kỹ thuật diễn xuất này tôi vẫn có.
Chúng ta đi thử vai.”
“Vâng chị Tinh, vậy tôi sẽ sắp xếp chuyện thử vai của chị.”
“Ừm, nhân tiện cô tra lại cho tôi xem lần này có bao nhiêu người sẽ đến thử vai.”
“Tôi sẽ đi tra ngay.”
Vào ngày thử vai, Hoa Tinh ăn mặc rất rực rỡ, khi cô ta xuất hiện đã thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người.
“Ôi trời, ảnh hậu cũng đến tranh giành vai diễn với chúng ta”
“Vậy lần này chúng ta không có cơ hội rồi.”
“Toang rồi toang rồi.”
“Chưa chắc đâu, đạo diễn Nam Cung chọn người không phân biệt địa vị. Trước đây, các vai diễn trong phim của anh ta đều là một số diễn viên vô danh, ảnh hậu cũng chưa chắc thành công.”
Tuy nói như vậy, khi Hoa Tinh đến gần, các diễn viên nhỏ đều đứng dậy chào hỏi.
“Chị Hoa, chị cũng tới?”
“Chị Hoa, qua đây ngồi đi.”
Mỗi người một lời, bề ngoài thì có vẻ rất hài hòa nhưng thực ra bên trong lại sóng gió mãnh liệt.