Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 294




CHương 294:

 

“Cô gái, giọng ca của cô quá tuyệt, thật giống như là thanh âm tự nhiên, không biết cô có hứng thú làm giọng ca cư: ngụ ở đây không?”

 

Cố Cẩm nở một nụ cười vui tươi, cô nhìn thoáng qua người đàn ông đang đứng trong sảnh.

 

Đôi mắt xanh lam, tóc vàng không rõ ràng trong ánh sáng mờ ảo, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy anh trong đám đông.

 

Nhớ thương ngày đêm cả một năm, ai ngờ không nhìn thấy anh tinh thần phấn chắn, khí phách hăng hái.

 

Mà là cà vạt buông lỏng, áo sơ mi trắng loang lỗ vết son đỏ tươi, trông chẳng khác gì trai bao.

 

Người đàn ông này không phải là chú ba của cô.

 

“Không có hứng thú.” Cô đặt micro xuống.

 

“Thưa cô, chúng ta có thể bàn về đãi ngộ, cô có muốn…”

 

“Không cần.”

 

“Cô gái, xin hãy ở lại, tôi thực sự chân thành mời cô. Nếu cô nghĩ thời gian có vấn đề, mỗi ngày chỉ có thể hát một bài, hoặc hai ngày một bài cũng được.”

 

Giám đốc chưa bao giờ nghe thấy một giọng nói hay như vậy, chỉ cần có thể thu phục được cô, anh ta tin rằng việc kinh doanh của quán bar nhất định sẽ tốt hơn.

 

Người phụ nữ này thật bí ẳn, tính tình khác hẳn những người khác nên nhất định phải bắt lấy.

 

“Hôm nay tôi có việc phải làm, ngày mai nói sau. Đây là số điện thoại của tôi.” Có Cẩm để lại số điện thoại rồi rời đi.

 

Tư Lệ Đình nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ bí ẩn đó, tại sao anh lại cảm thấy giống Tô Cẩm Khê?

 

Nhưng Tô Tô không bao giờ mặc quần áo như vậy, cũng không tô son màu đậm như vậy, cũng không toát ra hơi thở quyến rũ như vậy.

 

Mặc dù anh cảm thấy có rất nhiều điều không thể, nhưng cuối cùng anh vẫn đuổi theo ra ngoài.

 

Lúc anh đuổi theo ra, đúng lúc Cố Cẩm ngồi vào xe bên lề đường, cô tháo mặt nạ nhìn Tư Lệ Đình đang mê mang.

 

Cô nghĩ rằng sự tái hợp của hai người sẽ kinh thiên động địa, nhưng cô không biết chào đón cô lại là tất cả các loại tin tức tai tiếng.

 

Mặc kệ là thật hay không, cho dù Tư Lệ Đình đang diễn cũng được, anh dám chạm vào phụ nữ khác, cô sẽ không tha cho anhl “Thưa cô, bây giờ đi đâu?”

 

“Về nhà.” Cố Cẩm lạnh lùng nói.

 

“Vâng, thưa cô.”

 

Khi Tư Lệ Đình nhìn thây chiêc xe rời đi trong bóng tôi, tại sao anh lại cảm thấy người phụ nữ vừa rồi là Tô Cẩm Khê.

 

Chỉ khi Tô Cẳm Khê xuất hiện, anh mới có cảm giác mạnh mẽ như vậy!

 

Anh vội vàng bám số của Lâm Quân, “Trợ lý Lâm, bên nhà họ Cố có gì thay đổi không?”

 

“Đến giờ tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì. Cậu chủ, anh lại ở quán bar à? Dù có nhớ cô Tô thì anh cũng không thẻ hủy hoại thân thể đến như vậy được. Dạ dày của anh sẽ không chịu nổi, anh uống rượu ít thôi.”

 

“Tập trung vào nhà họ Có, nếu có bắt kỳ động tĩnh nào, thì báo cho tôi ngay.”

 

“Vâng.”

 

Cúp điện thoại, Tư Lệ Đình lên xe với vẻ mặt buồn bã, hơn một năm qua để tạo ra vở diễn anh chơi bời khắp nơi.

 

Mọi người cho rằng anh trầm mê sắc nữ, hoàn toàn suy đồi.

 

Mỗi ngày, anh trở về nhà trong tình trạng say xỉn, quay trỏ’ lại phòng ngủ chính vốn là của anh và Tô Cẩm Khê.

 

Đã một năm không có cô, anh hung hăng đập giường, trong mắt một mảnh bi thương.

 

“Tô Tô, sao em vẫn chưa về? Anh rất nhớ em.” Giọng anh tràn đầy bi thương, ngón tay nắm chặt chăn: “Tô Tô, hôm nay anh nhìn thấy một người giống em, có phải là em không?”

 

Vào đêm đầu tiên trở về nước, Có Cảm cũng không máy Vui Vẻ.

 

Cô trở về biệt thự mà Cố Nam Thương đặc biệt mua cho cô, đồ trang trí đều theo sở thích của cô.

 

Trước khi xuống xe, Có Cẩm lạnh lùng nói: “Mạc Ca, tra cho tôi vài người.”

 

“Vâng, cô phân phó đi ạ.”

 

Cố Cẩm đem tờ giấy có tên cho Mạc Ca: “Ngày mai đưa kết quả cho tôi.”

 

“Vâng, thưa cô.”

 

Có Cẩm nhập dấu vân tay của cô, mở cửa, đây là biệt thự đầu tiên thuộc về cô.

 

Đối với cô của ngày hôm nay, đừng nói chỉ một căn biệt thự, cô còn có thể mua đất của cả khu biệt thự không chớp mắt.

 

Tắm thơm trong bồn tắm, ngón tay nghịch những bọt trắng xóa.

 

Sự khác biệt lớn nhất giữa Có Cẩm và Tô Cẩm Khê trong quá khứ là cô quản lý tốt cảm xúc của mình.