Đường Minh tức giận rời đi, cũng không biết vì sao bản thân lại tức giận như vậy, rõ ràng đã thỏa thuận xong với Tô Cẩm Khê trước đó, hai người không can thiệp vào chuyện sinh hoạt cá nhân của đối phương.
Anh ta lại gọi điện thoại cho cô, vẫn trong trạng thái tắt máy, lúc làm chuyện gì mới cần phải tắt máy?
Khuôn mặt anh tuần chau mày, đúng lúc Bạch Tiểu Vũ gọi đến.
“Minh, ăn cơm trưa cùng em đi.
” Bạch Tiểu Vũ biết Đường Minh cùng Tô Cẩm Khê lại mặt, trong lòng càng thấp thỏm lo âu hơn.
“Được, em muốn ăn gì anh lập tức đặt.
”
“Đi ăn món Nhật mà chúng ta thường ăn đi.
”
“Ừ, anh lái xe đến đón em.
” Đường Minh cúp điện thoại, định bụng sẽ không liên can gì đến con người rắc rối kia nữa.
Bạch Tiểu Vũ đắc ý cúp điện thoại, Đường Minh vẫn quan tâm cô ta, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô ta cho dù ở đâu làm gì anh ta cũng sẽ tới.
Minh, không ai có thể cướp anh đi.
Đường Minh rất nhanh đã tới đón Bạch Tiểu Vũ, “Minh!” Bạch Tiểu Vũ vui vẻ tiến lên ôm chặt anh ta, thật ra chỉ là vì kiểm tra xem Đường Minh có tiến thêm một bước tiếp xúc với Tô Cảm Khê không.
Một mùi hương không rõ ràng bay tới chóp mũi, sắc mặt của Bạch Tiểu Vũ lập tức thay đổi.
*“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Minh phát hiện biểu cảm của cô ta thích hợp, quan tâm hỏi.
“Không, không có gì.
” Bạch Tiểu Vũ lại nở nụ cười, ánh mắt thoáng qua một tia hận ý.
Tô Cẩm Khê, đồ đê tiện! Dám quyến rũ Đường Minh.
Mùi nước hoa trên người Đường Minh không liên quan đến Tô Cẩm Khê, trước đó Tô Cẩm Khê đã biết Đường Minh có người yêu, tránh né còn không kịp làm sao có thể chủ động tiếp cận được?
Hơn nữa cô cũng không thích xịt nước hoa, mùi nước hoa trên người Đường Minh là do Tô Mộng cọ lên, Bạch Tiểu Vũ vẫn cho rằng là Tô Cẩm Khê quyến rũ Đường Minh, trong lòng vô cùng tức giận, trên mặt vẫn giả vờ lạnh nhạt.
Tô Câm Khê ăn cơm trưa với Tư Lệ Đình xong, Tư Lệ Đình nghe cuộc điện thoại rồi vội vàng phải rời đi.
Tô Cảm Khê như trút được gánh nặng: “Chú ba, chú có việc gấp thì cứ đi trước, đừng quan tâm đến tôi.
”
Tư Lệ Đình từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt vui vẻ của cô gái nhỏ: “Dường như em rất hy vọng tôi rời khỏi đúng không? Hả?”
Đôi tay của anh chống bên cạnh người của cô, hơi thở ái muội lan tỏa trên khuôn mặt của cô.
Tô Cẩm Khê cảm thấy bây giờ nếu cô nói một chữ đúng thì Tư Lệ Đình có tự tay xé xác cô không?
“Đương nhiên là không phải, tôi không hy vọng chú ba rời đi chút nào.
” Cô nói trái lương tâm.
“Thật không?”
“Thật mà, chắc chắn không nói dối một chữ.
”
“Tốt nhất là như vậy.
” Lúc này Tư Lệ Đình mới đứng dậy rời đi.
Tô Cẩm Khê xụi lơ trên sô pha như quả bóng da hết hơi, trời ơi, cuối cùng Tôn Đại Phật cũng đi rồi.
Nhìn thấy tắm thẻ tín dụng quốc tế Amex vẫn đặt ở chỗ cũ, chết tiệt, tắm thẻ quan trọng như thế sao anh không mang đi?
Tô Cầm Khê cất kỹ tắm thẻ định lần sau đưa lại cho Tư Lệ Đình, dường như chuyện cô nói muốn trả tiền Tư Lệ Đình cũng không để ý đến.
Chẳng lẽ mấy chục vạn kia quẹt không sao? Sao trong lòng Tô Cảm Khê cứ cảm thấy bắt an.
Nhưng cuối cùng vấn đề đã được giải quyết hoàn hảo, Tô Cảm Khê cầm theo túi xách chuẩn bị rời khỏi.
“Cô Tô, ông chủ kêu tôi đưa cô về.
” Lâm Vận cũng không rời đi mà chờ Tô Cẩm Khê ra tới.
“Không cần, tôi…”
“Ông chủ ra lệnh tôi không dám cãi lời, mời cô Tô đi.
”
Tô Cảm Khê bĩu môi, trợ lý bên cạnh người đàn ông kia cũng bá đạo như thế, giống anh y như đúc.
“Kia cảm ơn anh, tắm thẻ này làm phiền anh đưa lại cho chú ba giúp tôi.
” Tô Cảm Khê muốn anh ta đưa giúp cô.
“Chẳng lẽ ông chủ chưa nói thẻ này đã tặng cho cô sao? Đồ ông chủ đã tặng sẽ không lấy lại, nếu cô muốn thì nên trả ở trước mặt ông chủ, tôi không dám làm chủ.
”
“Tặng cho tôi? Sao có thể?” Tô Cảm Khê sợ hãi, thẻ này không phải thẻ hội viên của cửa hiệu cắt tóc mà nói tặng liền tặng.
“Cô có bắt kỳ vấn đề gì thì có thể tự mình đi hỏi ông chủ.
” Lâm Vận cũng không dám tự làm chủ.
“Ò.
” Tô Cầm Khê đành cất thẻ vào, gọi điện thoại cho nhà họ Tô mới biết được Đường Minh đã đi từ lâu.
Ba Tô lại quấn lấy cô hỏi chuyện người đàn ông kia có phải sự thật không, Tô Cẩm Khê chột dạ không thôi, còn tưởng rằng Tô Mộng thật sự nhìn thấy việc cô và Tư Lệ Đình ở bên nhau, tùy tiện tìm một cái cớ rồi hoảng loạn cúp điện thoại.
Cúp điện thoại rồi cô mới cẩn thận nhớ lại, nơi đó bị che khuất như vậy, Tô Mộng không thể nhìn thấy, nếu không thấy thì tại sao cô ta bịa ra chuyện này? Còn cố tình nói trước mặt Đường Minh, điều này đối với nhà họ Tô cực kỳ bắt lợi.
Giữa lúc cô đang miên man suy nghĩ thì bị Lâm Vận cắt ngang: “Thưa cô, đến nơi rồi.
”
“Cảm ơn.
”
Tô Cẩm Khê mới vừa xuống xe liền gặp phải xe giao hàng: “Cô Tô phải không? Đây là quần áo cô mua ở cửa hàng của chúng tôi ngày hôm qua, chúng tôi lập tức đưa đến cho cô.
”
Lúc này Tô Cẩm Khê mới nhớ tới bản thân vì muốn để lại ấn tượng ham tiền cho Tư Lệ Đình mà mua quần áo, anh đã mua toàn bộ cửa hàng.
Nhìn cái thùng rất to, cô liên tục xua tay: “Cái kia, quần áo này tôi không lấy nữa, có thể trả hàng lại cho các người không?”
Cô chỉ là nói tùy tiện, không phải thật sự muốn thứ gì của Tư Lệ Đình.
“Thưa cô, cái này sợ là không được, cửa hàng của chúng tôi chỉ đổi hàng không thể trả hàng.
”
“Này…”
Nếu đổi thành người khác chắc đã cười đến chết mắt, vẻ mặt của Tô Cẩm Khê lại bối rối, vì sao bản thân phải tin những lời nói nhảm trên mạng!
Từ trước đến nay cô không thích nợ người khác bất cứ thứ gì, nhưng bây giờ cô lại nợ Tư Lệ Đình nhiều tiền như thế.
Bất đắc dĩ nhận lấy tất cả quần áo, quần áo mới treo đầy tủ quần áo, Tô Cẩm Khê không cảm thấy vui vẻ chút nào cả.
Cô đã vượt qua cuộc phỏng vấn, về phần đi làm chính thức còn chưa có thông báo, coi như là có đi làm thì với tiền lương của cô phải bao lâu mới có thể trả hết số tiền khổng lồ này?
Aiz…
Cô yên lặng lấy bút ghi chú giá cả của mỗi bộ quần áo, tuy rằng quần áo ở tầng hai rẻ hơn tầng cao nhất, một bộ mấy nghìn, nơi này tổng cộng đưa tới ba mươi mấy bộ, tính ra cũng gần hai mươi vạn.
Hơn nữa hôm nay chỉ tiền cho Tô Mộng, tổng cộng đã tiêu 90 mắy vạn.
Tô Cảm Khê cảm thấy hơi đau đầu, càng không muốn dây dưa với Tư Lệ Đình, nhưng hình như lại càng vướng mắc với anh sâu hơn.
Cô nằm ngửa trên giường kêu rên trong chốc lát rồi ngủ thiếp đi.
Buỏi chiều lúc bốn giờ cô bị tiếng chuông di động đánh thức, mơ mơ màng màng nghe điện thoại: “Alo.
”
“Cô là Tô Cầm Khê phải không?” Một giọng nữ quen tai vang lên, Tô Cảm Khê nhất thời không nghĩ ra là ai, chỉ cảm thấy rất quen thuộc.
“Là tôi, cô là?”
“Tôi là Bạch Tiểu Vũ, có thời gian gặp mặt không? Tôi có việc tìm cô.
”
: Từ chuyện ở trung tâm mua sắm lần trước sau khi Tô Cẩm Khê thấy rõ tính tình của cô ta, Tô Cảm Khê không hè thích Bạch Tiểu Vũ chút nào.
Loại người hai mặt này là đáng sợ nhất, đương nhiên cô cũng không hy vọng sẽ có bắt cứ gút mắt gì với Bạch Tiểu Vũ.
“Có chuyện gì thì nói trong điện thoại đi.
”
“Điện thoại không nói rõ được, có một số việc gặp mặt nói vẫn tốt hơn, buổi chiều sáu giờ, tôi chờ cô ở nhà hàng Lan Đảo chờ cô.
” Bạch Tiểu Vũ nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Cẩm Khê hơi tức giận, tại sao mình phải đi gặp người phụ nữ kia?
Lúc gần năm giờ rưỡi cô lại đổi ý, ngộ nhỡ Bạch Tiểu Vũ thật sự có chuyện quan trọng gì thì sao? Quên đi, vì lợi ích của kim chủ Đường Minh, cô vẫn nên đi một chuyến, ai bảo cô ta là người Đường Minh thích.
Nhà hàng Lan Đảo ở xây ở đường Tân Giang, là một nhà hàng tư nhân vô cùng cao cấp.
Nếu không hẹn trước thì ngày thường không còn chỗ, Bạch Tiểu Vũ kia thật biết hưởng thụ.
Tô Cẩm Khê tìm thấy Bạch Tiểu Vũ, cô ta mặc chiếc váy lúc trước cô đã thử qua, lúc ấy cô ta nói cô mặc không đẹp, không ngờ quay đầu lại cô ta lại mua nó.
Dáng người của cô ta so với cô nhỏ xinh hơn một chút, khí thế lại rất mạnh: “Ngồi đi.
”
Tô Cẩm Khê theo lời ngồi xuống: “Cô Bạch, có chuyện gì cô cứ việc nói thẳng.
”
Bạch Tiểu Vũ tháo mắt kính râm to trên mặt xuống, biểu cảm khinh thường nhìn Tô Cẩm Khê.
“Cô Tô, nếu tôi nhớ không lầm, một trong những điều quan trọng nhất trong hiệp nghị mà cô và Đường Minh đã ký là ngoại trừ trường hợp cần thiết, cô không được chủ động xảy ra tiếp xúc thân thể với Đường Minh.
”
“Không sai.
” Ngoại trừ có lần Đường Minh yêu cầu Tô Cẩm Khê đỡ anh ta xuống lầu ra, hẳn là cô không có tiếp xúc gì với Đường Minh, người phụ nữ này vì chuyện này mà kêu cô ra đây?
“Vậy xin cô Tô nhớ cho kỹ, đồ của người khác thì đừng mơ mộng nhúng chàm.
” Giọng nói của Bạch Tiêu Vũ vô cùng lạnh lẽo.
Tô Cẩm Khê nhíu mày: “Cô Bạch, cuối cùng là cô muốn nói gì thì làm phiền cô nói thẳng.
”
“Vậy được, tôi nói thẳng, cô chẳng qua chỉ là một diễn viên mà Đường Minh dùng tiền thuê, không danh cũng không thật, nếu cô muốn giở trò âm mưu mơ mộng thứ không thuộc về cô thì đừng trách tôi không khách khí!”
Tô Cẩm Khê xem như đã hiểu rõ, có vẻ như Bạch Tiểu Vũ đã hiểu lầm rằng cô có tình ý với Đường Minh.
Cô kiên nhẫn giải thích: “Cô Bạch, quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Đường trước kia tôi đã hiểu rõ, tôi biết rõ thân phận của mình không cần cô nhắc nhở.
Từ đầu đến cuối tôi không nghĩ cũng chưa từng làm chuyện gì chia rẽ hai người, cô không cần thị uy trước mặt tôi.
”
Thấy Tô Cẩm Khê chẳng những không chịu thua, ngược lại còn kiên cường như thế, Bạch Tiểu Vũ giận tím mặt.
Mấy năm nay sự nuông chiều mà Đường Minh dành cho cô ta đã biến cô ta thành một người phụ nữ tính tình nóng nảy.
“Tô Cảm Khê, xem ra cô vẫn không nhận rõ vị trí của chính mình, vậy mà nhân lúc tôi không có ở đây quyến rũ Đường Minh!”
“Quyến rũ cái gì? Tôi không có làm!” Tô Cẩm Khê nghe được từ ngữ chói tai như vậy lập tức phản bác nói.
“Nếu đồ tiện nhân cô không chủ động câu dẫn anh ấy, tại sao trên người Đường Minh lại có mùi nước hoa của phụ nữ?”
Tô Cẩm Khê cảm thấy cô quả thực không thể nói lý với cô ta: “Cô Bạch, thứ nhát, trên cơ bản tôi không bao giờ xịt nước hoa.
Thứ hai, trên người Đường Minh có mùi nước hoa làm phiền cô đi hỏi anh ta, đừng tới làm phiền tôi.
Thứ ba, nếu cha mẹ của cô đã không dạy cô tôn trọng người khác, tôi cũng hy vọng cô đi học tập một chút đi, đừng giống Si Ai như con chó điên gặp người liên căn.
”
“Tiện nhân, cô dám mắng tôi!” Bạch Tiểu Vũ tức giận không thể kìm nén, trực tiếp đồ ly cà phê lên người Tô Cẩm Khê.
Động tác của cô ta quá nhanh, hoàn toàn không cho Tô Cẩm Khê cơ hội phản ứng.
“Lần này là một bài học cho cô, néu còn có lần sau không đơn giản như thế đâu!”
Bạch Tiểu Vũ nói xong thì nghênh ngang rời đi, Tô Cầm Khê không nói nên lời dùng giấy lau vét bẩn cà phê trên người.
Chính mình làm gì mà phải tới đây chịu tội chứ!
Trước đó lúc ở trung tâm mua sắm Bạch Tiểu Vũ nói những lời đó với người phục vụ cô vốn dĩ đã không tìm cô ta tranh luận, ai biết hôm nay người phụ nữ này lại đối xử với cô như thế.
Trước mặt Đường Minh thì giả vò làm ra bộ dạng thiện lương, người phụ nữ này thật đúng là buồn cười.
Lúc cả người cô chật vật muốn rời đi thì người phục vụ ngăn cản cô: “Thưa cô, làm phiền cô thanh toán.
”