Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 276




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 276:

 

Nhìn thây vật nhỏ chột dạ, Tư Lệ Đình cười nhẹ, từ từ cúi xuống hai tay vòng qua bên cạnh Tô Cẩm Khê.

 

“Bảo bối, nói cho chú ba, em đang vẽ gì?” Anh cười xấu xa, giọng nói mê hoặc như quỷ.

 

Tô Cẩm Khê đối diện với đôi đồng tử xanh lam đặc biệt của anh, bắt kể lúc nào cô cũng không thể cưỡng lại ánh mắt của chú ba.

 

“Thật mà, em không vẽ gì đâu.” Tô Cẩm Khê đỏ mặt.

 

“Thật sao?” Tư Lệ Đình hơi chạm vào má cô.

 

Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể cảm nhận được tiếng thở của Tư Lệ Đình, nhịp tim của Tô Cảm Khê cũng tăng nhanh.

 

Đôi môi mỏng rơi trên môi, một nụ hôn nhẹ nhàng đủ để chết chìm người ta.

 

Cô không kìm được mà vòng tay qua cổ anh, phối hợp với anh để nụ hôn sâu hơn.

 

Sau một nụ hôn, cô đã bị mắc kẹt trong vòng tay anh, Tư Lệ Đình nhặt tờ giấy trắng trên bàn lên.

 

 

Tô Cẩm Khê chỉ đành chấp nhận số phận của mình.

 

Tư Lệ Đình hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, anh cho rằng việc Tô Cẩm Khê trốn tránh hẳn không phải là chuyện tốt.

 

Không ngờ trên đây có một số hình vẽ rất dễ thương, hình đầu tiên là hình một người đàn ông và một người phụ nữ đang nằm trên giường.

 

Người đàn ông trông có vẻ thích thú, trong khi những người phụ nữ tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

Bức thứ hai là tại nhà hàng, người phụ nữ ngã vào vòng tay của người đàn ông, người phụ nữ hoảng sợ, còn người đàn ông nhếch mép.

 

Phiên bản Q của nhân vật ở trên rất dễ thương, anh đã nhận ra ngay đó quá trình Tô Cẩm Khê và anh gặp gõ nhau.

 

“Tô Tô, cả buổi sáng này em ngồi vẽ cái này sao?” Cảm xúc của Tư Lệ Đình rất phức tạp.

 

Nhìn những hình ảnh nhảy trên giấy, anh chưa bao giờ nghĩ đến câu chuyện của hai người được vẽ trên giấy sẽ có cảm giác gì.

 

Vừa dễ thương vừa đầy cảm xúc.

 

“Em, em rảnh không có chuyện làm, chú ba, em vẽ không đẹp, anh xem xong thì trả lại em.”

 

Tô Cẩm Khê có chút xấu hồ cúi đầu khi bí mật nho nhỏ của mình bị phát hiện.

 

“Không, em vẽ rất đẹp, hoàn toàn chiếm được sức hút của anh. Xem ra trong lòng Tô Tô anh rất quan trọng.

 

Nếu em không quan tâm đến anh, sao em có thể vẽ mọi biểu cảm tốt như vậy?”

 

Tô Cẩm khẽ cắn môi: “Chỉ quan tâm một chút thôi, đâu nhiều như anh nói đâu.”

 

“Trong lòng anh toàn là Tô Tô, vậy mà Tô Tô chỉ quan tâm anh một chút, anh thật đau lòng.”

 

Tư Lệ Đình giả vờ buồn bã, biết anh đang có tình, nhưng cô không nỡ để cho anh cau mày.

 

Ngón tay cô nhẹ nhàng đẩy nép gấp giữa hai lông mày của Tư Lệ Đình: “Em rất quan tâm, được rồi chứ?”

 

“Tàm tạm thôi, Tô Tô, tại sao em lại vẽ những thứ này?”

 

Tư Lệ Đình thay đổi vẻ mặt.

 

“Không vì sao cả, có lẽ là nhàm chán, nghĩ đến con đường chúng ta đi cũng không dễ dàng, cho nên em đột nhiên muốn vẽ.”

 

“Từ nay hãy tiếp tục vẽ tranh khi chúng ta rảnh rỗi, cho đến ngày chúng ta cùng nhau già đi, không thể cầm bút vẽ.”

 

“Sẽ có một ngày như vậy?”

 

“Nhất định sẽ có.”

 

Tư Lệ Đình đưa tay cô lên, đan mười ngón tay vào nhau: “Cùng nhau vẽ cái kết của chúng ta.”

 

“Vâng.”

 

Hai nhân vật hoạt hình mang tính biểu tượng này đã trở thành bí mật giữa hai người, biểu cảm của Tư Lệ Đình đã thay đổi khi nhìn thấy hình ảnh này.

 

Ngón tay run rẫy của anh mở phong thư, tim anh đã đập loạn xạ.

 

Ai đã gửi bức thư này? Ngay cả khi nhìn thấy nó, anh cũng không chắc chuyện gì đang xảy ra.