Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 274




Chương 274:

 

“Anh Nam Thương, em biết làm người thừa kế nhà họ Cố không dễ, em nhất định sẽ có gắng.”

 

“Vậy là được rồi, Cảm nhi ba ngày sau hộ chiều và chứng minh nhân dân sẽ được đưa tới đây, cũng có nghĩa là sau ba ngày nữa em phải theo anh về Mỹ, ngày quay lại đây vẫn chưa xác định được.”

 

Một câu chưa định ngày quay về đây, Tô Cẩm Khê cảm thấy trong lòng đổ vỡ, gương mặt hốc hác của Tư Lệ Đình hiện lên trong lòng cô, sao cô có thể nhẫn tâm không nhớ anh.

 

Nhìn thấy Tô Cẩm Khê im lặng, Có Nam Thương cũng biết cô đang nghĩ gì.

 

“Cẩm nhi, lần này quay về nhà họ Cố không phải tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Con đường phía trước còn nhiều chông gai. Không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Anh không muốn Tư Lệ Đình biết chuyện này.

 

Bởi vì trở về cũng đầy nguy hiểm, chúng ta đều biết tình cảm của anh ta dành cho em sâu đậm như thế nào.

 

Nếu Tư Lệ Đình biết về những chuyện này, anh nghĩ anh ta sẽ cho phép em rời đi…”

 

Trong buổi tang lễ cũng không thu được manh mối gì, Tô Cảm Khê nhìn thấy dáng vẻ Tư Lệ Đình đau lòng muốn chết, cô chỉ muốn chạy thật nhanh về gặp anh.

 

Cố Nam Thương nói đúng, chưa kể Tư Lệ Đình sẽ không để cô đi, đến lúc đó cô cũng không nỡ rời xa Tư Lệ Đình.

 

Hơn nữa nếu cô đã là người nhà họ Có, cô nên có trách nhiệm.

 

“Anh Nam Thương, những gì anh nói em đều hiểu được, nhưng em chỉ có một yêu cầu.”

 

“Yêu cầu gì?”

 

Tô Cẩm Khê nói nhỏ vào tai anh.

 

Kể từ lúc Tư Lệ Đình ngắt xỉu trong nghĩa trang ngày hôm đó, anh vẫn luôn ở trong bệnh viện điều dưỡng, trước kia một cơ thể làm bằng sắt thiếc, phảng phất như sau một đêm đã suy sụp.

 

Cái chết của Tô Cảm Khê đã giáng một đòn mạnh vào anh, tình huống của anh lúc tốt lúc xấu.

 

Vốn từ lúc nhỏ anh đã chịu phải đả kích lớn, đặc biệt là cái chết của Tô Cảm Khê.

 

Chịu một trận mưa to, đã khiến anh bị cảm, sốt cao không lùi.

 

Trong đêm khuya thanh vắng, có một cô gái mặc bộ đồ y tá cầm lọ thuốc tiêm tĩnh mạch.

 

Ngoài cửa có nhiều vệ sĩ, để đề phòng xảy ra chuyện như lần trước, trước khi bước vào phải kiểm tra nghiêm ngặt các lọ thuốc.

 

Tô Cẩm Khê thay thuốc cho anh, người trên giường nhắm chặt mắt, giữa lông mày hiện lên một tầng u ám.

 

Ngay cả trong mơ, anh cũng không ngủ yên.

 

Tô Cẩm Khê nhẹ nhàng vuốt ve nếp gấp lông mày, nhìn hai má tái nhợt của anh, trong mắt cô hiện lên nỗi đau lòng.

 

Chú ba, chú ba của cô.

 

Cô vẫn nhớ lần đầu tiên cô thức dậy sau giấc ngủ, quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt kinh diễm đó khiến đôi mắt cô ngạc nhiên.

 

Một người đàn ông còn đẹp trai hơn người nồi tiếng, vừa xấu xa vừa bá đạo, mỗi lần dựa gần cô đều thích trêu chọc cô nhất, thích nhìn cô đỏ mặt.

 

Lúc đó cô hận anh muốn chết, cô nghĩ sao trên đời này lại có người đáng ghét như vậy?

 

Sau đó, anh giúp cô giải vây hết lần này tới lần khác, đẩy ra lớp ngoài bá đạo, từng chút lộ ra sự dịu dàng của anh.

 

Hóa ra người cao ngạo như vậy lại vụng về đun nước đường đỏ cho cô, sợ mình tính sai, kiểm tra liều lượng lại nhiều lần.

 

Đưa đến trước mặt cô anh lại nói là người giúp việc nấu, sau này cô ở bên anh, Tô Cẩm Khê tận mắt nhìn thấy anh làm.

 

Mỗi lần gội đầu xong, cô lười sấy tóc, người này sẽ lấy khăn lau khô, sấy kỹ bằng máy sáy tóc.

 

Rõ ràng bản thân anh cũng không sáy tóc, anh lại nghiêm nghị nói: “Con gái yêu kiều, phải được che chở cần thận, nếu không sau này sẽ bị đau đầu.”

 

Che chở? Đúng vậy, anh ấy là người đàn ông duy nhất đau cô đến đầu quả tim.

 

Cô nhận được từ anh cảm giác ấm áp thiếu vắng trong quá khứ, đã vô số lần cô tỉnh dậy trong giấc mộng.

 

Tô Cẩm Khê sợ tất cả chỉ là một giắc mơ, làm sao một người đàn ông tốt như chú ba lại có thể thực sự thuộc về cô?

 

Cho đến khi cô nhìn thấy khuôn ngực quen thuộc, cảm nhận được nhiệt độ của cánh tay trên eo mình. Cô mới biết đó không phải mơ.

 

Tư Lệ Đình chân thành, là một người đàn ông tốt với cô mà không cần hồi đáp.

 

Từng chút một đi trên con đường này, Tô Cẩm Khê cúi người khóc nức nở trên ngực Tư Lệ Đình.

 

Cô không dám phát ra tiếng động, sợ sẽ đánh thức anh, đôi vai run rẩy lộ ra nỗi đau trong lòng.

 

Những ngón tay cô bấu chặt vào vạt áo trước ngực Tư Lệ Đình, cô đã khóc thành một lệ nhân.

 

“Chú ba, xin lỗi, Tô Tô phải rời xa anh đến một nơi.

 

Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, đợi em quay về, chúng ta sẽ không xa cách nữa.”