Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 273




Chương 273:

 

“Về thôi.” Tư Lệ Đình chậm rãi đứng dậy đứng trước bia mộ, cúi người hôn lên bia mộ.

 

“Tô Tô, ngủ ngon.” Trong lòng anh, Tô Cẩm Khê chỉ chìm vào giấc ngủ mà thôi, cô còn sống, sống mãi trong lòng anh.

 

Sau khi trở về từ nghĩa trang, Tô Cẩm Khê đứng trước cửa số sát đất, nhìn chằm chằm vào cơn mưa.

 

Cố Nam Thương lấy chăn đắp cho Tô Cảm Khê, “Cẩm nhi, đừng buồn, vở kịch này nhất định phải diễn.

 

Cho dù là dẫn dụ người đứng sau màn ra hay là vì tương lai của em, nhất định cần phải trải qua.

 

Kể từ lúc đó Tô Cẩm Khê đã chết rồi, mà em sẽ là Cố Cảm con gái nhà họ Có.

 

Ông cụ đã sắp xếp cho em một thân phận mới, hộ chiếu và chứng minh nhân dân của em sẽ được mang tới đây sớm thôi.”

 

Tô Cẩm Khê nhìn bầu trời xám xịt không chớp mắt, “Anh Nam Thương, anh nói xem bây giờ chú ba đang làm gì?”

 

“Cẩm nhi, anh biết tr ò át khó chịu. Nhưng bây giờ không phải là lú u, nhà họ Cố không đơn giản như em nghĩ đâu.

 

“Là Cố Minh Châu và Có Nhiễm?”

 

“Ừ, em không biết nhà họ cố nghiêm khắc thế nào về người thừa kế đâu, thành tích học tập chỉ là một mặt, khía cạnh quan trọng hơn là sự phát triển.

 

Anh biết thành tích học tập của em rất xuất sắc, đầu óc thông minh, hoàn toàn không đủ.

 

Sau khi mẹ mắt tung tích, các cậu lấy lý do không có con gái để thừa kế, đã để Cố Minh Châu và Cố Nhiễm học theo quy tắc của người thừa kế từ khi còn nhỏ.

 

Ngoài việc thành tích học tập xuất sắc, họ còn thành thạo kiếm đạo, taekwondo, võ thuật, piano, hội họa,…

 

Người thừa kế nhà họ Cố phải là người hoàn hảo nhất, có thể có được sự yêu kiều của một người phụ nữ, sự mạnh mẽ như một người đàn ông.

 

Nếu anh trực tiếp đưa em về cũng không được, chắc chắn họ sẽ từ chối để em trở thành người thừa kế với lý do không đủ tư cách hay những lý do khác.

 

Có thể em sẽ phải đọ sức với đám người Cố Minh Châu, Cẩm nhi, em quá mỏng manh, chắc chắn em sẽ thua thảm hại.”

 

Lúc này đôi mắt của Tô Cảm Khê mới tỉnh táo hơn một chút, cô thoát khỏi nỗi buồn với Tư Lệ Đình.

 

“Em học hội họa và piano từ khi còn nhỏ ở trong nhà họ Tô, nhưng giờ nghĩ lại thì phúc đó là do Tô Mộng tặng.

 

Lễ ra, những giáo viên đó được nhà họ Tô đặc biệt thuê để hướng dẫn Tô Mộng, em chỉ đi theo họ học thôi.

 

Chuyện nực cười là nhà họ Tô lại đặc biệt mời những người đó về cho Tô Mộng, Tô Mộng đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày chẳng làm nên trò trống gì, nhưng em đã nghiêm túc học.”

 

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Cẩm Khê nhếch lên một nụ cười tự giễu. Có tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.

 

Tài nguyên mà nhà họ Tô cung cấp giờ đã hữu dụng, có lẽ vận mệnh đã định sẵn sẽ tốt đẹp trong tương lai.

 

“Nếu vậy thì tốt rồi, tất cả những gì em cần học là những kiến thức khác còn thiếu.”

 

“Anh Nam Thương, học một lúc là sẽ học được luôn sao?

 

Bọn họ đều là luyện tập từ nhỏ đến lớn.”

 

Cố Nam Thương xoa đầu cô, “Anh sẽ tranh thủ thời gian cho em, Cẩm nhi, người thừa kế nhà họ Cố không dễ làm đâu.”

 

Càng leo cao, cái giá mà mình phải trả càng lớn. Tô Cẩm Khê đã từng nhìn xuống từ phòng làm việc của Tư Lệ Đình. Người chức cao quyền trọng sẽ không tránh khỏi cảnh cô đơn lạnh lẽo.

 

Cô biết Tư Lệ Đình leo đến vị trí như hôm nay đã phải bỏ ra rất nhiều thứ, thành công không phải tùy tiện là có thể chạm tới.

 

Cô luôn cảm thấy mình quá yếu đuối, cô muốn trở nên mạnh mẽ, không muốn trốn sau lưng người khác mỗi khi có chuyện.

 

Trên con đường này có Tư Lệ Đình, Đường Minh, Cố Nam Thương giúp đỡ cô.

 

Cô không muốn chỉ là một người yếu đuối, một cô gái nhỏ bé luôn phải được che chở, cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

 

Thân phận người thừa kế nhà họ Cố giống như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống đầu cô, mà trước đây cô chưa từng mơ tới.

 

Trong lòng cô cũng rất rõ, ngay cả Cố Nam Thương cũng thấy chuyện gian trá, con đường cô phải bước đi sẽ khó hơn tưởng tượng.

 

Nhưng cô không muốn sống tầm thường như trước nữa, chưa kể còn chưa tra ra người đứng phía sau màn, ngay cả Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng cũng có thể xoay cô vòng vòng.

 

Ngoài Tư Lệ Đình ra cô không có gì cả, lấy gì mà chiến đấu với bọn họ?

 

Nhà họ Cố là chỗ dựa vững chắc cho cô, cho dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, Tô Cẩm Khê cũng không bao giờ nghĩ đến việc thu chân lại.