Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 272




Chương 272:

 

Chúng ta nói tốt rồi đó, kiếp sau của em là của anh rồi nhé, không đúng không đúng, còn có kiếp sau sau sau nữa.

 

Tô Tô, chúng ta phải bên nhau trọn đời trọn kiếp, anh yêu em.”

 

Hoa Tinh mặc váy đen cách đó không xa đã thất kinh khi nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Rõ ràng là cả hai mới ở bên nhau chưa được bao lâu, mà tình cảm của Tư Lệ Đình dành cho cô đã đến mức sâu đậm như vậy!

 

Hoa Tinh vừa ghen vừa thất vọng, tưởng rằng Tô Cẩm Khê chết rồi cô ta sẽ có cơ hội.

 

Trước kia Tư Lệ Đình thích mình, vậy thì chắc chắn sau này anh sẽ thích mình lần nữa.

 

Bây giờ xem ra Tô Cẩm Khê đã bén rễ trong lòng anh, làm sao anh có thể nói thay lòng đổi dạ thì sẽ thay lòng đổi dạ luôn.

 

Đường Nhược nhìn thấy dáng vẻ Tư Lệ Đình khó chịu, anh ta cũng không vui vẻ nhiều.

 

Rốt cuộc, tính cách của anh ta là săn mồi, vì vậy anh ta thở dài, “Là một người phụ nữ đẹp, thật đáng tiếc.”

 

Hoa Tinh đang đắm chìm trong ánh mắt của Tư Lệ Đình, không để ý tới Đường Nhược đang nói cái gì.

 

“Còn nhìn cái gì nữa? Đi theo tôi.” Đường Nhược kéo Hoa Tinh đi.

 

Hoa Tinh không dám nhìn thêm lần nữa, nếu không một khi chọc giận Đường Nhược thì về nhà cô ta sẽ ăn khổ.

 

Cô ta đành phải theo Đường Nhược rời đi, Tư Lệ Đình em nhất định sẽ cướp anh về một lần nữa!

 

Tư Lệ Đình đã san bằng đất, Lâm Quân kéo anh lên, “Cậu chủ, để họ làm phần còn lại đi.”

 

Phần còn lại là kết thúc một số công việc, đám đông cũng tốp ba tốp năm rời đi.

 

“Cậu chủ, anh cũng đã đứng ở đây lâu rồi, chúng ta đi thôi.” Lâm Quân cũng đau lòng nhìn anh.

 

“Tôi ở lại thêm với Tô Tô một lát nữa.”

 

“Cậu chủ, sức khỏe của anh vốn đã yếu. Bây giờ đang mưa to như vậy, cần thận anh lại bị cảm lạnh.

 

Nếu cô Tô biết anh không quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ đau lòng.”

 

Tư Lệ Đình cười khổ: “Tô Tô đi rồi, sao cô ấy sẽ còn đau lòng?”

 

“Sao có ấy lại không đau lòng? Cô Tô chỉ dùng một cách khác ở bên cạnh anh thôi.”

 

“Tôi ở lại thêm một lát nữa, một lát nữa thôi…”

 

Lâm Quân bát lực, biết bây giờ Tư Lệ Đình sẽ không nghe ai khuyên, thấy trời mưa mãi không tạnh, anh ta đành phải đi lấy ô.

 

Mọi người lần lượt rời đi, Tư Lệ Đình giống như một tác phẩm điêu khắc đứng bát động trong mưa.

 

Anh không thấy, ở sau một cái cây cách đó không xa, Tô Cẩm Khê cũng đứng trong mưa cùng anh.

 

Mua tạo thành một tắm lưới lớn quần chặt lầy hai người họ, kiếp này họ sẽ không thể tháo gỡ.

 

Sắc mặt Tư Lệ Đình ngày càng tái nhợt, trước mắt xuất hiện một mảng đen anh liền ngất xỉu.

 

“Chú ba!!!” Tô Cẩm Khê liều mạng chạy về phía anh.

 

Ngón tay cô run run vuốt ve khuôn mặt quen thuộc ấy mà lòng chua xót.

 

May mắn Tư Lệ Đình chỉ bị ngất xỉu, nước mắt của Tô Cẩm Khê rơi trên khuôn mặt của anh.

 

“Chú ba, xin lỗi, xin lỗi…”

 

Cố Nam Thương kéo cô đi, “Lâm Quân sẽ nhanh chóng trở lại, chúng ta mau đi thôi.”

 

Tô Cẩm Khê bị anh kéo đi, chân trước bọn họ vừa rời đi chân sau Lâm Quân vừa bước tới.

 

Nhìn thấy anh ngã trong mưa, Lâm Quân sợ hãi.

 

“Cậu chủ, anh không sao chứ?” Anh ta vội vàng đỡ Tư Lệ Đình.

 

Tư Lệ Đình mê man mở mắt, “Tô Tô, em quay về rồi sao?”

 

“Cậu chủ, sức khỏe của anh quá yếu, bây giờ anh phải rời đi với tôi. Nếu tiếp tục như vậy, thân thể của anh sẽ không chịu nồi.”

 

Tư Lệ Đình ngơ ngác nhìn xung quanh, “Tô Tô đâu? Vừa rồi tôi nghe thấy giọng của cô ấy.”

 

“Cậu chủ, có lẽ là anh quá nhớ cô Tô.”

 

“Đó là giọng của Tô Tô, chắc chắn tôi không nghe nhằm, cô ấy cũng khóc, rất ấm.”

 

Tư Lệ Đình sờ nước mưa trên mặt, nơi nào đó có chút độ ấm.

 

“Cậu chủ, có thể là cô Tô ở trên trời có linh, cô ấy không muốn nhìn thấy anh suy sụp như thế này.”

 

Tư Lệ Đình thu lại ánh mắt, thất vọng chạm vào má mình.

 

Tại sao anh lại cảm tháy rất chân thật? Rõ ràng là tay của Tô Cẩm Khê.

 

Lấy mặt dây chuyền có tro cốt trên ngực ra, Tư Lệ Đình vuốt ve góc cạnh mặt dây chuyền.

 

“Tô Tô, là em đã quay về sao?”

 

“Cậu chủ, chúng ta đi thôi, tôi đưa anh về bệnh viện tĩnh dưỡng trước, sức khỏe của anh quá yếu.”