Chương 271:
Tư Lệ Đình, anh đưa Tô Cẩm Khê rời đi.
Sau một cái cây, Tô Cẩm Khê bị Cố Nam Thương ôm chặt.
“Cẩm nhi, em không thể ra ngoài, anh biết em rất khó chịu, em muốn khóc thì khóc đi.”
Từ lúc ở trong linh đường Tô Cẩm Khê vẫn luôn kìm nén nước mắt, cô sợ mình sẽ lộ ra manh môi.
Cô biết Tư Lệ Đình sẽ rất buồn, nhưng cô không biết anh sẽ buồn như thế này.
“Anh Nam Thương, anh đừng cản em…”
“Xin lỗi Cẩm nhi, anh không thể thả em được.” Có Nam Thương ôm chặt lấy Tô Cẩm Khê.
Đột nhiên Tô Cẩm Khê hung hăng cắn vào vai anh, Cố Nam Thương chịu đau, anh biết lúc này Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình còn đau hơn anh nhiều.
Anh chỉ cau mày, không phát ra bắt kỳ âm thanh đau đớn nào.
Tô Cẩm Khê chỉ muốn tìm một cách trút giận, cô biết là sai nhưng trong lòng như có lửa đốt rất khó chịu.
Cô phát điên lên, cô đã ở rất gần Tư Lệ Đình, nhưng cô không thể bước tới nhận nhau.
Mưa rơi từ kẽ lá xuông, cô bật khóc, khóc tê tâm phê liệt trong vòng tay của Có Nam Thương.
“Chú ba…”
Cố Nam Thương đau lòng không thôi, anh cũng không có cách nào tốt hơn.
Anh chỉ có thể để mặc Tô Cẩm Khê cắn vào vai mình, lòng bàn tay phủ lên phía sau đầu Tô Cảm Khê.
“Cẩm nhi, đừng buồn.”
Lâm Quân bước tới muốn kéo Tư Lệ Đình dậy, “Cậu chủ, anh đứng dậy đi, cô Tô đã không thể quay về được nữa, anh để cô ấy ra đi thanh thản đi.”
“Không cho phép cướp Tô Tô, Tô Tô là của tôi, tôi sẽ không cho phép bắt luận kẻ nào.” Trông anh như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Lâm Quân nhìn những giọt nước trên mặt anh, không thể phân biệt được đó là nước mắt hay nước mưa.
“Cậu chủ, ở đây có rất nhiều hoa cô Tô thích, chắc chắn cô ấy sẽ thích ở đây, anh đặt xuống đi.”
“Tô Tô nói cô ấy không có người nhà, không có bạn bè, tôi là tất cả của cô ấy. Nếu tôi đi, cô ấy sẽ không còn gì cả…”
Tư Lệ Đình tự lắm bẩm một mình, sau khi hứng chịu một đả kích lớn, cả người anh đã hoàn toàn sụp đỏ.
“Cậu chủ, cô Tô thích yên tĩnh nhất, anh làm như này là làm phiền cô ấy, cô ấy sẽ thấy không thoải mái.
Nếu sau này anh muốn gặp cô ấy, anh có thẻ đến đây bát cứ lúc nào, thời gian đã ấn định phải chôn vào lúc này.
Nếu lỡ thời gian chôn cất cô Tô, cô Tô cũng sẽ không nhắm mắt xuôi tay.”
Ông cụ Đường rơi lệ, đứa nhỏ này, cũng giống như mẹ nó, đều là người có tình cảm sâu đậm.
“Đình nhi, con nghe lời đi, người chết sẽ không sống lại được nữa, ba biết trong lòng con hối hận, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng đã muộn.
Con không thể phá vỡ các quy tắc, đại sư xem phong thủy.
đã định giờ này cho con bé, đây là có chủ ý.”
Đường Minh bước tới, “Chú ba, để Cảm Khê đi đi.”
Ánh mắt Tư Lệ Đình lóe lên, anh nhẹ nhàng dùng tay áo lau sạch lọ tro cốt.
Dáng vẻ dịu dàng như vậy giống như anh đã nhiều lần lấy khăn nóng lau mặt cho Tô Cẩm Khê lúc trên giường.
TIÔND Sau khi lau lọ tro cốt, anh đặt nó trở lại vị trí cũ, nhưng anh không cho những người bên cạnh đến gần.
Đích thân Tư Lệ Đình dùng tay, nắm đất chôn cất, mỗi lần đất rơi xuống là nước mắt tuôn rơi.
“Tô Tô, nếu em lạnh em đói thì báo mộng cho anh nhé.”
“Nếu em trách anh làm hại em, em không đến trong mơ của anh thì sao?”
Lúc chôn cất Tư Lệ Đình lầm bảm một mình, quần áo ướt đẫm nước mưa, những ngón tay dính đầy bùn đắt.
“Tô Tô, anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em. Nếu có kiếp sau, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Anh vừa nói vừa cười, “Cho dù có kiếp sau, đến lúc em lớn lên anh đã trở thành một ông già rồi.
Nhưng Tô Tô, tuy rằng chúng ta bên nhau chưa lâu, nhưng em đã ở sâu trong trái tim anh rồi.
Đời này bà Tư chỉ có một người, ngoài em ra, anh sẽ không cưới người khác nữa.
Tô Tô, hay là em ở dưới đó đợi anh, sau này chúng ta cùng nhau đầu thai được không?
Kiếp này chúng ta không thể bạch đầu giai lão, thì kiếp sau chúng ta nhất định phải ở bên nhau.