Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 269






Tư Lệ Đình lạnh lùng mắng: “Bỏ tay ra, các người không có tư cách đụng vào cô ấy!”
Sắc mặt Mẹ Tô xấu xí, Tư Lệ Đình lại nói những điều như vậy trước mặt nhiều người như vậy, anh cũng không cho nhà họ Tô một chút mặt mũi nào.

“Tiểu Tư, cháu xem dù thế nào đi nữa chúng ta vẫn là người một nhà, sao cháu có thể nói ra những lời như vậy?
Cảm Khê là con gái của chúng tôi, xảy ra chuyện như này.

chúng tôi cũng rất buồn, ba của con bé đã mấy ngày không có giác ngủ ngon nào rồi.

Tôi vừa nghĩ đến chuyện Cẩm Khê rời xa chúng tôi, trong lòng tôi cũng rất rất buồn.

Từ lúc biết tin con bé xảy ra chuyện, tôi cũng chưa ăn ngon một bữa nào, con gái đáng thương của mẹ.


“Thu lại nước mắt giả nhân giả nghĩa của bà đi, lúc còn sống bà không đối xử tốt với cô ấy, huống chỉ là cô ấy đã chết.

Trước kia còn sống Tô Tô đã không thích các người, chết rồi cũng sẽ không cần các người chia buồn, cút cho tôi!”
“Tư Lệ Đình, cậu có bệnh.


” Mặc dù trong lòng mẹ Tô không thích Tô Cẩm Khê, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ làm một gia đình hòa thuận.

Nhưng Tư Lệ Đình không có tâm trạng diễn kịch với bà ta, vừa nhìn thấy người nhà họ Tô anh liền tức giận không thôi.

“Cút!” Sắc mặt Tư Lệ Đình đầy tức giận, mẹ Tô hừ lạnh.

“Đi thì đi, cậu cho rằng tôi hiếm lạ sao?”
Mẹ Tô bị Tư Lệ Đình nói thế bà ta rất tức giận, cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, trực tiếp lôi kéo ba Tô rời đi.

Trong mắt những người khác, họ cho rằng vì thân thế của Tư Lệ Đình với nhà họ Tô nên mới không hoà thuận, trong nhà tang lễ vang lên những tiếng bàn luận.

Tuy nhiên, Tư Lệ Đình không quan tâm, anh nhẹ nhàng vuốt ve lọ tro cốt.

“Tô Tô, có anh ở đây, sau này sẽ không ai có thể làm hại em nữa.

” Ánh mắt trìu mến ấy như đang nhìn người yêu thân thiết của mình.

“Tư tổng thâm tình như vậy, cô xem ánh mắt của anh ấy, nếu tôi chết mà có người đối xử với tôi như vậy, tôi cũng nguyện chết.


“Đúng vậy, đều nói đàn ông càng có tiền càng hư hỏng, nhưng cô xem Tư tổng không giống như vậy, muốn bao nhiêu chung thủy thì có bầy nhiêu chung thủy.

Người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai vừa chung thủy, sợ rằng ngoài Tư tổng ra không còn có người nào khác.


“Không hẳn là vậy, tôi thấy Đường tổng cũng tốt, còn có Có tổng đó, các người đã nghe qua chưa? Có tổng đó còn rơi xuống biển cùng Tô Cẩm Khê.

Chỉ tiếc là Có tổng biết bơi nhưng cô Tô thì không, nên đã không cứu được.

Vừa nhìn liền biết cũng là một người chung thủy, thật đúng là số mệnh đáng ghen tị, xinh đẹp như vậy mà lại chết trẻ.



Mọi người mỗi người một lời, Tư Lệ Đình đều bỏ ngoài tai hết, anh giữ chặt lọ tro cốt, như thể đó là cả thế giới của anh.

Thấy Tư Lệ Đình mắt kiểm soát, Lâm Quân nhanh chóng bước tới ngăn anh lại, nói: “Cậu chủ, anh đừng như thế này.

Rất nhiều người đang nhìn.


Tư Lệ Đình bị Lâm Quân khuyên can mãi anh mới buông lọ tro cốt ra, anh bước sang một bên, nhưng vẫn nhìn thẳng vào lọ tro cốt, sợ bị người khác cướp mắt.

Cố Nam Thương nghiêm trang bước đi trong bộ quần áo.

màu đen, “Tư tổng, nén bị thương, đều là do tôi, không cứu được cô Tô.


Trên mu bàn tay Tư Lệ Đình lộ ra gân xanh, anh biết anh không thể trách ai, anh chỉ tự trách mình.

Nhìn lên di ảnh trong tang lễ, trong di ảnh Tô Cẩm Khê đang cười rạng rỡ, nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của cô mà anh từng ôm trong lòng, Tư Lệ Đình lại càng cảm thấy khó chịu.

Một giọt nước mắt từ từ rơi ra khỏi mắt anh, giọt nước mắt rơi trên bông hoa bách hợp, bông hoa khẽ rung lên.


Chú ba khóc, người đàn ông không thay đổi sắc mặt kể cả khi trời sập, vậy mà lại khóc!
Tô Cẩm Khê cầm chặt cây chỗi trong tay, cô cảm thấy như: có một bàn tay trong lồng ngực đang kéo tim cô một cách mãnh liệt, đau quá đau quá.

Chú ba, xin lỗi, thực sự’ xin lỗi.

Sau khi Cố Nam Thương an ủi chia buồn cùng Tư Lệ Đình, anh vẫn luôn chú ý đến những người trong đám đông xem có điều gì đặc biệt không.

Tuy nhiên, hôm nay người đến đây quá nhiều, vốn quan hệ hai nhà Tô Đường và Tư Lệ Đình rất rộng, nhà tang lễ chật ních người.

Tất nhiên, một số chỉ làm ra vẻ, cho nên không chỉ một hoặc hai người kỳ lạ.

Thậm chí có người nói chuyện vui vẻ mà không biết mình đang nói gì, có người thương cảm, có người đang cầu nguyện, có người thì cười.

Hiển nhiên tình huống phức tạp hơn Cố Nam Thương tưởng tượng, không dễ tìm ra vấn đề nan giải nhất trong rất nhiều người này.