Tô Cẩm Khê nhìn Tư Lệ Đình, “Anh đã sớm biết rồi phải không?”
“Tô Tô, anh biết, nhưng…”
“Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc nói cho em biết!!!”
Tô Cẩm Khê lạnh lùng nhìn Tư Lệ Đình.
Tư Lệ Đình chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như: vậy trên khuôn mặt của Tô Cẩm Khê, cô trở nên như một người xa lạ.
Tô Cẩm Khê chịu phải đả kích lớn, một mặt không chấp nhận việc Tư Lệ Đình chuyển từ chồng mình biến thành anh họ mình, mặt khác không chấp nhận sự lừa dối của Tư Lệ Đình.
Trước đây rõ ràng anh đã có rất nhiều cơ hội để nói với cô, mỗi lần cô hỏi anh, anh đều chuyển chủ đề.
Tư Lệ Đình vươn tay về phía Tô Cẩm Khê, “Tô Tô, anh không nói cho em biết là vì anh sợ…”
Anh chưa kịp nói xong, Tô Cẩm Khê đã ngắt lời anh, “Làm ơn buông tay, anh họ.
”
“Em gọi anh là gì?” Sắc mặt Tư Lệ Đình bi thương.
Mọi người nhìn cảnh tượng trên sân khấu, có thể thấy, Tư Lệ Đình đã biết mi quan hệ giữa hai người.
Biết rõ Tô Cẩm Khê là em họ mình nhưng anh vẫn muốn kết hôn với cô, cho thấy Tư Lệ Đình có tình cảm sâu đậm với Tô Cảm Khê như nào.
Mà sau khi Tô Cẩm Khê biết sự thật thì cô có chọn anh không? Mọi người cũng ngừng bàn luận.
Chỉ thấy Tô Cảm Khê từ từ kéo tắm màn trắng trên đầu xuống.
“Tư Lệ Đình, từ nay về sau, anh sẽ là anh họ của tôi, ngoài chuyện đó ra, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.
”
Nói xong cô vứt tầm màn che lên trời.
“Tô Tô, em nghe anh giải thích!!!”
“Đừng chạm vào tôi!!!” Tô Cảm Khê hét lên như một con thú nhỏ.
Tư Lệ Đình không dám bước tới, sợ sẽ kích động Tô Cảm Khê.
Thấy cô loạng choạng bỏ đi, cô hát chiếc nhẫn trên tay hoa đồng, rồi bỏ đi không thèm nhìn lại.
Không ai trong số khách khứa ngờ tới một kết quả như vậy, ngay cả Tư Lệ Đình cũng không ngờ tới.
Tô Cảm Khê không trách thân phận của hai người, mà là trách anh biết nhưng lại không nói cho cô biết.
Cô đã nhiều lần nói với Tư Lệ Đình, cô không có gì cả, chỉ có một mình anh.
Cô tin lời Tư Lệ Đình, chỉ vì anh là người cô tin tưởng nhất.
Nhưng bị người mình tin tưởng nhất lừa dối chẳng khác nào bị đâm từ sau lưng.
Cô yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu đó, hận anh lừa dối.
Họ đã là vợ chồng, đã nói là có chuyện gì cũng sẽ cùng nhau đối mặt, anh không có chút sự tin tưởng nào với cô sao?
“Chú ba, sau này em chỉ còn một mình.
”
“Tô Tô, em có anh là đủ rồi, anh sẽ mãi yêu thương em.
”
“Chú ba không được nói dối em, bởi vì em ghét nhất là lời nói dối.
Như vậy sẽ khiến em không tin tưởng anh.
”
“Anh nói dối ai cũng sẽ không nói dối Tô Tô của anh.
”
Tô Cẩm Khê nhớ về quá khứ, nước mắt rơi xuống.
Váy của cô mang theo cánh hoa múa lượn, mỗi một cảnh đều là cảnh đẹp như vậy, cuối cùng lại bằng phẳng làm cho người ta thương tâm.
Tư Lệ Đình không dám làm gì, lúc này anh càng đến gần Tô Cẩm Khê thì cô sẽ càng khó chịu.
Anh chỉ có thể nhìn cô rời đi, dùng hết sức gọi tên cô.
“Tô Tô!”
Bóng dáng Tô Cẩm Khê run lên một chút, giây tiếp theo liền biến mắt trong sảnh của khách sạn.
Tư Lệ Đình chật vật quỳ xuống, tìm kiếm cặp nhẫn cưới bị Tô Cảm Khê đánh rơi.
Một người đàn ông vô song quân lâm trong thiên hạ như vậy, giờ phút này lại như một người mắt hồn.
Anh bát lực tìm nhẫn cưới, một người không chịu nồi, “Tư tổng, ở đây.
”
Tư Lệ Đình nhìn thấy chiếc nhẫn ánh mắt anh sáng lên, đáng nhẽ chiếc nhẫn này sẽ được Tô Cảm Khê đeo lên tay anh.
Mà một chiếc nhẫn khác rơi xuống chân một người trong đám đông, người phụ nữ cúi xuống nhặt chiếc nhẫn cưới, khóe miệng nở một nụ cười.
Trong hội trường đã hỗn loạn thành một nồi cháo, Tư Lệ Đình chỉ tìm thấy một chiếc nhẫn cưới, mà chiếc nhẫn của Tô Cẩm Khê thì không tìm thấy đâu.
Cố tình hôm nay cánh hoa trải khắp sàn, anh quỳ gối trong cánh hoa tìm đi tìm lại, như thể anh tìm thấy chiếc nhẫn thì Tô Cẩm Khê có thể quay về.
Mọi người bàn luận sôi nồi, cái gì cũng nói được.