Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 240






Lúc đó Tô Cẩm Khê đã chết tâm, cô nghĩ đời này mình sẽ không có đám cưới.
Tư Lệ Đình không chỉ thỏa mãn mọi tưởng tượng của cô, thậm chí còn làm tốt hơn những gì cô nghĩ.
Cô vui mừng và xúc động, dù đã gặp quá nhiều bất công nhưng may mắn cô vẫn gặp được Tư Lệ Đình.
Một đoạn đường ngắn nhưng cô lại cảm thấy rất dài, cô sẽ luôn ghi nhớ cảm giác này.
Bởi vì nhà họ Tô không tốt với Tô Cẩm Khê nên đám cưới hôm nay là đám cưới kiểu phương Tây.
Người phụ trách hôn lễ là một linh mục đức cao vọng trọng, hai người dừng lại trước mặt ông ấy.
Vị linh mục ân cần nhìn đôi vợ chồng mới, bắt đầu đọc lời tuyên thệ giống như trước kia: “Chúa ơi, chúng con đến trước mặt người, chứng giám cho đôi nam nữ bước vào sảnh hôn lễ thiêng liêng, theo ý Chúa, hai người kết hợp thành một, hành lễ cùng nhau già đi, thiên trường địa cửu.
Từ giờ trở đi, chúng con hạnh phúc đi trên con đường thiên đàng, yêu thương, giúp đỡ, dạy bảo, tin cậy lẫn nhau.


Cha Sứ ban phước cho doanh môn.
Khích lệ đôi vợ chồng đón nhận Hồng Ân, được Thánh Linh cảm hoá, tôn trọng và yêu mến Chúa, trước mặt Chúa một đời một kiếp ngợi khen.
Ta ra lệnh cho các bạn thú nhận bát kỳ lý do nào cản trở sự kết hợp của các bạn trước mặt Chúa.”
Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình đứng đối mặt với nhau, sắc mặt nghiêm túc nắm tay nhau, chờ đợi thời khắc quan trọng nhất.
Tô Mộng và Bạch Tiểu Vũ ở dưới khán đài sắc mặt xấu xí hoà lẫn trong đám đông, đặc biệt là Tô Mộng, mắt công cô ta còn mơ một giắc mơ đẹp, kết quả là bị vả vào mặt.
“Bạch Tiểu Vũ, đây là những gì cô nói với tôi là sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

Cô giải thích rõ cho tôi biết tại sao Tô Cẩm Khê lại bình an vô sự đứng ở đây?”
Bạch Tiểu Vũ nghe thấy điều này qua điện thoại liền cảm thấy không có khả năng, nhưng mà người đang mặc váy cưới tiến vào cùng Tư Lệ Đình không phải Tô Cảm Khê thì là ai.
“Không lẽ người đàn ông tối qua mua cô ta thả cô ta? Khả năng này rất tháp!”
Những người có thể xuất hiện trên con thuyền đó không phải là người tốt, mua bán người là vi phạm pháp luật.
Một khi bị lộ thì sẽ liên lụy đến nhiều người hơn, dù là cho mình hay cho người khác thì cũng không ai tha cho “Hàng” cả.

“Tại sao con khốn Tô Cẩm Khê này lại có mệnh tốt như vậy? Vốn tôi tưởng đời này sẽ không gặp lại cô ta nữa.” Mặt Tô Mộng đen như than.
“Ông trời đang giúp cô ta.

Còn may, cho dù cô ta biết chúng ta đã làm điều đó, nhưng lại không có bằng chứng.”

Sắc mặt Bạch Tiểu Vũ cũng rất âm trầm, trước kia mỗi lần tra tấn Tô Cẩm Khê nhưng cuối cùng lại không thu được lợi ích gì, không biết ông trời chiếu cố người phụ nữ này như thế nào.
“Hừ, cô cho rằng không có bằng chứng là không thể làm gì chúng ta à? Nếu chuyện này để Tư Lệ Đình và Đường Minh biết, chúng ta sẽ xong đời!”
Đương nhiên, Bạch Tiểu Vũ biết Tô Mộng đang tự nhắc nhở mình, cô ta cũng không quên cảnh cáo Tô Mộng.
“Tô Mộng, trong chuyện này hai chúng ta cùng hội cùng thuyền, nếu cô dám bán đứng tôi, tôi sẽ không tha cho có.
“Như nhau cả thôi, nếu chuyện này mà bị lan truyền ra ngoài, sẽ không ai được lợi cả.”
“Cô biết điểm này thì tốt.”
Đường Minh nhìn thấy Tô Mộng và Bạch Tiểu Vũ đứng cạnh nhau ánh mắt lộ ra nghỉ ngờ, hai người họ có mối hận sâu sắc, khi nào thì trở nên tốt như thế?
Nhất là từ khi kết hôn đến nay, anh ta vẫn chưa về nhà, Tô Mộng oán hận, cô ta nên ghét Bạch Tiểu Vũ hơn mới phải.
Lúc đầu Đường Minh cũng lo lắng hai người sẽ đổ máu tại chỗ như lần trước, hôm nay là đám cưới của Tô Cẩm Khê, anh ta hy vọng không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nào biết rằng sau khi quan sát một lúc lâu, mặc dù hai người không nói chuyện cười đùa như bạn bè nhưng cũng không cảm thấy sự căng thẳng giữa hai người.
Hai người này như bạn nhưng không phải bạn, kẻ thù nhưng không phải kẻ thù.

Khiến Đường dâng lên một cảm giác bất an.

Kể từ lúc Tô Mộng nhìn thấy những bức ảnh trong phòng làm việc của mình vào ngày hôm đó, anh ta đã lo lắng Tô Mộng sẽ gây bát lợi cho Tô Cẩm Khê.
Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của Tô Cẩm Khê, những gì anh ta nợ Tô Cẩm Khê trước đây, đều do Tư Lệ Đình tới bù đắp, anh ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai phá hủy nó.
Tô Mộng thì không phải nói làm gì, một người phụ nữ có thể tính kế mình nào có thể đơn giản như vậy?
Mặt ngoài Bạch Tiểu Vũ lương thiện, bên trong lại cực kỳ ghen tuông, trước kia cô ta năm lần bảy lượt tra tấn Tô Cảm Khê.
Đây cũng lý do tại sao anh ta chưa bao giờ dám nói cho cô ta biết mình thay lòng đổi dạ, anh ta không sợ cô ta ghét bản thân mình, mà là vì sợ cô ta sẽ đối phó với Tô Cảm Khê.
Đường Minh nhìn chằm chằm hai người thật kỹ, nếu giữa hai người có vấn đề gì, anh ta sẽ nhanh chóng ngăn cản.
Cùng lúc đó, Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình đang ở trên sân khấu tuyên thệ trước linh mục.
Vị linh mục nói với Tô Cẩm Khê: “Cô Tô Cẩm Khê, cô có nguyện ý cùng người đàn ông này trở thành chồng của cô, ký hiệp ước hôn nhân với anh ấy không?