“Không lạnh cũng phải khoác vào, ban đêm còn lạnh, chứ đừng nói gió còn to như thế này, nếu bị ốm thì làm sao kết hôn được?”
Cố Nam Thương ôm chặt lấy Tô Cẩm Khê từ phía sau, cơ thể Tô Cảm Khê trở nên cứng đờ.
Dù không bài xích cái ôm của Cố Nam Thương nhưng cô đã là vợ người ta, chưa kể Cố Nam Thương từng tỏ tình với cô.
“Thương Hải, tôi không sao.
” Cô khéo léo từ chối.
Cố Nam Thương biết ý của cô, nhưng anh cũng không buông tay.
“Tiểu Búa Tử, tôi biết thật ra trong lòng em người mà em nhớ đến nhát là Tư Lệ Đình, em hy vọng lúc này người ở bên cạnh em là anh ta.
Em coi như tôi là anh trai đau lòng em gái nên mới ôm em đi, tôi không muốn em chịu một chút xíu tổn thương nào.
”
“Anh trai…” Tô Cẩm Khê thì thào nói nhỏ.
Từ lúc nhỏ cô nhìn thấy Tô Mộng được yêu thương, nêu cô có một người anh trai hoặc một người chị gái thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Có phải như thế cô sẽ là người được yêu thương và cưng chiều không?
Mặc dù tiếng anh trai yếu ớt như ruồi muỗi, nhưng nó giống như một chiếc lông vũ bay nhẹ nhàng dừng ở trong lòng Cố Nam Thương.
“Tiểu Búa Tử, em nói em bị người khác chụp thuốc mê, em ở bên cạnh Tư Lệ Đình ai có thể chụp thuốc mê em?”
“Tôi không ở cùng chú ba, hôm qua nhận được điện thoại của nhà họ Tô, yêu cầu tôi về nhà gả đi từ nhà họ Tô.
Nếu tôi biết đây là một cái bẫy, như thế nào tôi cũng sẽ không quay lại.
Tôi ăn cơm tối ở nhà họ Tô, chẳng máy chốc đã hôn mê, khi tỉnh lại thì đã ở trên du thuyền rồi.
”
Hai mắt Cố Nam Thương sáng lên, “Nói như vậy là em bị người nhà họ Tô chụp thuôc mê rôi bán em lên thuyên?”
Ban nãy anh cảm thấy Tô Cẩm Khê không có khả năng là em gái của mình, nhưng vừa nghe thấy người nhà họ Tô lại xuống tay độc ác như vậy với Tô Cẩm Khê.
Nếu thật sự là người thân thì sẽ nhẫn tâm làm ra loại chuyện này? Cho nên có khả năng cô ấy không phải con ruột nhà họ Tô.
“Nói chính xác thì là Tô Mộng liên thủ với Bạch Tiểu Vũ đưa tôi lên thuyền, bọn người mẹ Tô muốn hưởng lợi từ tôi.
Hơn nữa, bà ta rất sợ chú ba, cho dù bà ta không thích tôi, ba tà cũng không thể làm ra chuyện như vậy với tôi.
”
Tô Cẩm Khê bình tĩnh phân tích, từ những phân tích mà Tô Cẩm Khê nói càng chứng minh cho suy đoán của Cố Nam Thương về cô và nhà họ Tô.
“Nói như vậy là quan hệ giữa em và nhà họ Tô không tốt?”
Có Nam Thương thăm dò thêm.
“Thương Hải, có lẽ anh nghe được thì sẽ cảm thấy hơi tức giận, sao trên đời này lại có một gia đình như thế?
Nhưng đây là sự thật, từ nhỏ đến lớn tôi đã sống một cuộc sống cô độc, cho đến khi gặp được chú ba…”
Có lẽ những sự việc tối nay đã khiến Tô Cẩm Khê có quá nhiều cảm xúc, trong lòng cô nghẹn một bụng tủi thân.
Cố Nam Thương chính là người cho cô phát tiết, Tô Cẩm Khê đã kể cho Cố Nam Thương mọi chuyện trong quá khứ.
Nghe cô nói về quá khứ, ngay cả một người đứng ngoài cuộc cũng không thể chịu đựng được.
“Tiểu Búa Tử, em ngốc à? Vì một cái nhà như vậy em còn phải bán hạnh phúc của mình đổi lấy tiền đưa cho nhà họ Tô?”
Cuối cùng anh cũng biết lúc trước Tô Cảm Khê đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô muốn nói lại thôi.
Hóa ra cô làm nhiều như vậy cũng chỉ vì nhà họ Tô, cô coi nhà họ Tô là tất cả của mình, nhà họ Tô chỉ coi cô như: công cụ.
Cố Nam Thương vừa đau lòng vừa thấy đáng thương, có lẽ gặp được Tư Lệ Đình cô mới dần nhận ra sự thật.
“Lúc đó tôi thật sự rất ngốc, nhưng từ nay tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa.
Vốn tôi tưởng rằng tôi tuân thủ lời hứa của mình, khắp nơi suy nghĩ cho người khác, nhưng cuối cùng họ lại đối xử với tôi như vậy.
”
“Cô gái ngốc.
” Có Nam Thương vùi đầu vào bờ vai cô.
“Thương Hải không sao đâu, mặc dù người nhà tôi rất tồi tệ, nhưng tôi đã gặp được chú ba, còn có anh, tôi cũng chưa thảm lắm.
”
Nếu người khác gặp phải chuyện như vậy, không biết đã bị chịu đả kích lớn nhường nào, cũng may Tô Cảm Khê rất rộng lượng.
“Nhóc con, em muôn có một người anh trai không?” Giọng của Cố Nam Thương vào ban đêm nghe rất dịu dàng.
“Trước đây tôi thấy ba mẹ tôi rất yêu quý Tô Mộng, tôi đã mong muốn có một người anh trai hoặc một người chi gái thì tốt rồi, như vậy chắc họ cũng sẽ quan tâm đến tôi.