Cô bị người ta bịt miệng, cái lồng lại được phủ bằng vải đen, điều chờ đợi cô là số phận bị mua đi.
Sự yên tĩnh xung quanh dần bị thay thế bởi tiếng ồn ào, tay chân cô bị trói, trong lồng sắt cô không thể nhìn thấy gì.
Tô Cẩm Khê nghe thấy một người dẫn Chương trình giới thiệu “Hàng hóa”, giọng điệu rất giống với giọng điệu của người dẫn Chương trình trên kênh mua sắm bán hàng hóa.
Điều trớ trêu là trên đời này vẫn tồn tại một nơi như vậy, nơi bán không phải thứ khác mà chính là con người!
Cô cho rằng xã hội người ăn người đã biến mắt từ lâu, nhưng bây giờ cô biết rằng chỉ cần nơi có người, lòng người đều vô cùng bắn thỉu.
Khoé miệng Tô Cẩm Khê gợi lên một tia giễu cọt, cô ở trong lồng sắt càng nghe càng tức giận, rốt cuộc ai cho bọn họ lá gan bán người sống?
Nghe “Hàng hoá” được mua từng cái, nhưng cô còn là một tác phẩm chỉ tác.
“Tiếp theo là tiết mục áp chót của tối nay, chúng tôi đặt cho cô ấy là một cái tên là Thiên thần cám dỗ.
”
Tô Cảm Khê cảm nhận được lồng của cô bị đẩy ra, giọng nói của một người đàn ông không ngừng phát ra từ bên dưới.
Tấm vải đen trên lồng bị kéo xuống, ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt cô.
Cô mở mắt ra nhìn, không chỉ có “Hàng hóa” phải đeo mặt nạ mà ngay cả người mua cũng đeo.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô hiểu ra rằng mặc dù những người giàu có và quyền lực đã làm những điều tồi tệ, họ vẫn không muốn bị phát hiện.
Vì vậy họ đều đeo mặt nạ, dù có gặp người quen cũng không phải e ngại.
Cho dù gặp người quen cũng không nhận ra nhau, cái gọi là đạo đức cũng bị lớp mặt nạ này che lấp.
Tô Cẩm Khê lạnh lùng nhìn những người đeo mặt nạ, cô cảm thấy những gì cô nhìn thấy không phải là người, mà là một đàn thú hoang.
Ngoài nam giới, một số người trong só họ là phụ nữ.
Ha, ngoài đàn ông biến thái ra, còn có cả phụ nữ.
Cô đã quên mắt một điều, ở đây ngoài “Hàng hóa” là phụ nữ ra, cũng có đàn ông.
Chắc hẳn Tô Mộng và Bạch Tiểu Vũ cũng đeo mặt nạ đứng ở đây, ở bên dưới dõi theo từng động thái của cô.
Tô Cẩm Khê nghe thấy một tiếng hét đau khổ, cô nhìn lại, bốn năm người đàn ông lột quần áo một thiếu niên, đè cậu ta lên bàn.
Một số ít người có chủ nghĩa phô trương, thích người khác nhìn họ.
Cậu thiếu niên bị bắt nạt đeo chiếc mặt nạ trông thật yếu ớt.
Giữa sân có một số người vây xem, một số người nhìn cô, ánh mắt của những người đàn ông đó nhìn cô trông giống như một ngọn lửa.
Tô Cẩm Khê cắn môi, sợ là không được, nhìn thấy người thanh niên bị tra tấn cách đó không xa, cô sợ rằng mình cũng sẽ có kết cục như vậy.
Miệng bị người ta chặn lại, Tô Cẩm Khê kêu trời trời không đáp, kêu đất đát chẳng thưa, e rằng Tư Lệ Đình vẫn chưa biết mình đã bị bán đi.
Người dẫn Chương trình tiếp tục giới thiệu về cô, từ số đo chiều cao và cân nặng của cô.
Tô Cẩm Khê nhìn xuống thì thấy mình đang mặc một bộ quần áo trắng sáng, lại còn mặc ít như vậy trước mặt nhiều người, Tô Cẩm Khê cảm thấy rất nhục nhã nhưng không biết làm gì.
Ngón tay nắm chặt sợi xích sắt, trong lòng thầm cầu xin ông trời cho cô vượt qua tai ương.
Cô không biết mình trông hấp dẫn đến mức nào, mặc dù cô đang đeo một nửa mặt nạ.
Nhưng làn da cô lộ ra lại thanh tú như sứ trắng, mái tóc đen dài buông xuống một cách ngẫu nhiên.
Vóc người kiêu hãnh cùng vòng eo thon thả một tay là có thể ôm hết, ngay cả từng ngón chân cũng hớp hồn người khác.
Đôi khi phơi bày hoàn toàn không phải là tốt nhất, cô như: vậy che một nửa tì bà mới là hấp dẫn nhất.
Người dẫn Chương trình tung hô cô lên trời không thôi, thế gian chỉ có một người, có thể nâng giá của cô lên.
“Với dáng người chuẩn và gương mặt đẹp vô song, giá của cô ấy đã vượt quá mức giá khởi điểm cao nhất trong lịch sử của chúng tôi, giá khởi điểm là 500 vạn.
”
Mọi người nhìn vào vóc dáng và làn da của Tô Cẩm Khê, nghe người dẫn Chương trình hết lời khen ngợi, họ không thể cầm lòng được.