Tô Cảm Khê mặc lên người chiếc váy ren đen đó, mặc dù kiểu dáng váy rất đơn giản nhưng chất liệu và họa tiết lại rất đẹp.
Váy kiểu dáng hình chữ A mỏng manh, hình ngôi sao nhỏ.
Màu đen thực ra rất kén người mặc, có rất nhiều người sẽ mặc trang phục màu đen để trở nên bụi bặm ngầu , nhưng Tô Cẩm Khê khoác trên mình chiếc váy đen này lại trở nên thanh lịch pha chút sexy say đắm lòng người.
người phụ nữ nhỏ bé phản chiếu trong gương dường như trong chốc lát trưởng thành hơn rất nhiều.
“Không hỗ danh là mắt nhìn của chủ tịch.
Mặc dù vị tiểu thư này ban nãy mặc chiếc váy màu hồng cũng rất đẹp, nhưng cô ấy lại càng hợp mặc chiếc váy đen này hơn.”
“Đúng vậy, vóc dáng của vị tiểu thư này thật sự khiến người khác ngưỡng mộ mà, mặc cái gì cũng đều rất đẹp.”
Tất cả mọi người ở đó cứ tôi một câu chị một câu vô cùng ồn ào.
Mặc dù Tô Cẩm Khê vẫn thích chiếc váy hồng ban nãy hơn nhưng cô lại quyết định nghe theo phương pháp mà trên mạng nói.
Đề đối phó với anh này cần phải ngoan ngoan nghe lời anh ta một chút, hiền lành ngây ngô một chút, nói không chừng anh ta thực sự sẽ buông tha cho bản thân mình.
“Được, vậy thì lấy bộ này đi.
Hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Tiểu thư, chủ tịch sớm đã thanh toán bộ váy này rồi ạ.”
Tô Cảm Khê nghe vậy thì khẽ cau mày, giây phút đó cô tự dưng muốn cởi bỏ bộ váy này đi, nhưng phút chốc lại nghĩ, đàn ông không phải tất cả đều ghét phụ nữ hám giàu sao? Nếu như đã ghét loại phụ nữ hám giàu hám của như thế thì càng phải khiến anh ta ghét mình.
Suy nghĩ như thế lông mày của cô cũng dần giãn ra trở lại hình dạng ban đầu.
“Chủ tịch, đây đều là chú tặng tôi ư? Cảm ơn chú nhé, nhưng mà, tôi còn thích vài bộ khác trong đây nữa, chú có thể mua tặng tôi hết được không?”
Quả nhiên khi lời đó vừa được nói ra thì các nhân viên bán hàng xung quanh toàn bộ đều nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, chắc chắn bọn họ đều đang nghĩ cô là một người ham vật chất, hám của vô độ.
Tô Cẩm Khê trong lòng mừng thầm, anh ta chắc chắn sẽ không thích hành động này của cô.
Tuy nhiên Tư Lệ Đình lại không hề có chút gì gọi là phản cảm chán ghét, ngược lại còn thu hết mọi cử động nhỏ nhặt của cô vào sâu đáy mắt, vẻ mặt của anh từ trước đến giờ vẫn không hề có thay đổi: “Gói lại tất cả các mẫu quần áo phù hợp với vóc người của cô ấy.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Vẻ mặt Tô Cẩm Khê thay đổi không ngừng, tình cảnh trước mắt sao lại không hề giống với trong tưởng tượng thế này? Có khả năng là trình độ chưa đủ cao, bản thân cô cần phải nỗ lực nhiều hơn mới được.
Cô nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn chủ tịch.” Thực ra trong lòng lại đang nghĩ làm cách nào để xử lí được hết đống quần áo kia đây, hay là trả lại cho anh ta?
Tư Lệ Đình đưa cho cửa tiệm một địa chỉ yêu cầu bọn họ trực tiếp đưa hàng đến cửa nhà.
Địa chỉ đó chính là nơi Tô Cẩm Khê đang thuê nhà sinh sống, không ngờ rằng địa chỉ chính xác đến từng số tầng số nhà của cô.
Tô Cảm Khê trong lòng cảm thấy ớn lạnh, quả nhiên anh ta đã biết được địa chỉ cụ thể của nhà mình.
Tô Cảm Khê cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 5 rưỡi đến nơi rồi.
Xét thấy Đường Minh với Bạch Tiểu Vũ bọn họ đang ở cạnh nhau, cô vẫn là nên tự bắt xe taxi về tốt hơn.
“Chủ tịch, cảm ơn chú hôm nay đã tặng tôi quần áo.
Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
“Tôi tiễn em.”
“Không…” Cô đang muốn từ chối thì lại nghĩ đến phương pháp đó liền trực tiếp đáp lại: “Được thôi, nếu thế thì tôi có thể tiết kiệm được một khoản tiền rồi.” Bằng cách này hình tượng của cô đã thay đổi từ một người tôn thờ tiền bạc thành một người xuênh xoàng như ở chợ rồi.
Tư Lệ Đình đi về phía trước, không cần anh ép buộc Tô Cẩm Khê cũng ngoan ngoãn đứng lên đi theo sau.
Đúng là đồ ngốc, bị người ta giăng bẫy như thế mà cũng không biết!
Tô Cảm Khê mặc dù theo sát ở sau lưng anh nhưng vẫn duy trì một khoảng cách xa nhát định với anh, trong lòng vẫn cảm thấy rất bí bách và khó chịu.
Bước tiếp theo có phải cần xây dựng hình tượng ngốc nghéch ngây ngô không, như vậy có lẽ anh ta sẽ nhanh chóng ghét bỏ mình thôi.
Khi đến nhà để xe dưới tầng hầm, Tô Cẩm Khê lấy hết dũng khí nắm lấy cách tay của anh.Tư Lệ Đình rất ghét người khác tự tiện động chạm vào mình, bản thân có lẽ đã chạm được đến điều cắm kị của anh.
“Chú ba, đột nhiên tôi thấy chú rất đẹp trai nha!” Cô cố gắng nhớ lại hình ảnh của những cô gái ngây ngô ngờ nghệch ở trên phim mình từng xem.
Tư Lệ Đình nở một nụ cười lãnh lẽo, anh không hề phản kháng cũng không hề có sự không hài lòng đối với sự động chạm của Tô Cẩm Khê, ngược lại còn có chút hưởng thụ sự đụng chạm đó.
Tư Lệ Đình thuận thế liền dễ dàng ghì ép cô dựa vào thân xe ô tô: “Vậy sao? Đẹp đến mức nào nào?”
Trái tim của Tô Cẩm Khê giờ phút này đột ngột đập liên hồi bởi vì nhiệt độ cơ thể nóng như lửa của anh từ áo sơ mi mặc trên người đang truyền qua người cô.