Trong sảnh, Cố Nam Thương đang đi lại giữa các vị khách, mặc dù biết đây là việc phải làm nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Thấy bữa tiệc sắp kết thúc, một người phục vụ bước đến, nói: “Có tổng, cô Tô nói có chuyện tìm anh.”
“Cô Tô nào?” Phản ứng đầu tiên của Cố Nam Thương là Tô Cẩm Khê, nhưng hôm nay không chỉ có một cô Tô đến đây.
“Cô Tô Cẩm Khê.”
Cô có việc tìm anh? Cố Nam Thương nhìn thoáng qua những vị khách, anh cũng đã chào hỏi gần hết, lúc này mới yên tâm chuẩn bị rời đi.
“Cô ấy ở đâu?”
“Cô ấy đang đợi anh ở phòng số 999.”
Cố Nam Thương cảm thấy hơi lạ, tại sao Tô Cảm Khê không nói chuyện trực tiếp với mình, mà lại ở trong phòng?
Nhưng nghĩ đến gương mặt tươi cười đó, Cố Nam Thương không chút nghỉ ngờ đi về phía phòng số 999.
Gõ cửa, cánh cửa mở ra, bên trong tối om.
“Cô Tô, cô có ở bên trong không?”
Không có ai đáp lại, cửa vừa mở liền nhìn thấy rõ ràng một bóng người, không biết Tô Cẩm Khê đang định giở trò gì?
Cô Nam Thương đi vào trong phòng, “Cô Tô, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Cánh cửa sau lưng anh đóng lại, cơ thể người phụ nữ dán lên lưng anh, hai tay lả lướt trên người anh, thổi không khí vào tai anh.
Lâm Phi Phi biết tai là bộ phận nhạy cảm của đàn ông.
FOÓ LỐP”
Trong giây lát Cố Nam Thương thực sự hoảng hốt, nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại, trên người Tô Cẩm Khê không có mùi nước hoa nồng nặc như vậy.
Anh đã từng dựa gần cô, trên người cô có mùi thơm của tự nhiên, không phải mùi nước hoa nồng nặc.
Hơn nữa cô sẽ không làm loại chuyện phù phiếm như thế này, Cố Nam Thương cau mày, đột nhiên túm lấy người phụ nữ phía sau anh.
“Cô không phải Tô Cẩm Khê, cô là ai2”
Lâm Phi Phi không biết từ đâu mà anh phát hiện ra cô ta không phải Tô Cảm Khê, nhưng cô ta đã bắt đầu rồi thì sẽ không hối hận.
Cô ta không cam lòng tiếp tục tiến về phía cơ thể Cố Nam Thương, Cố Nam Thương hừ lạnh, đẩy cô ta xuống.
Anh thuận thế chạm vào chiếc đèn bên cạnh, đèn trong phòng bật sáng.
Ánh mắt Có Nam Thương tối sầm, “Cô Lâm, là cô.”
Thấy mình bị vạch trần, Lâm Phi Phi không hè xấu hỗ.
“Cố tổng, mặc dù tôi không phải Tô Cẩm Khê, nhưng tôi tốt hơn cô ta nhiều.”
Cô ta từ dưới đứng lên, dáng người quyến rũ đi về phía Cố Nam Thương.
“Cô Lâm, mong cô tự trọng!” Trên người Cố Nam Thương toát ra hơi thở lạnh lễo.
“Cố tổng, anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, anh xem bầu không khí bây giờ tốt bao nhiêu, tại sao chúng ta lại không tiếp tục? Hay là anh thấy tôi không đẹp? Dáng người không đủ tốt?”
Lâm Phi Phi vẫn tự tin về dáng người của mình, cô ta không tin sau khi nhìn thấy cơ thể của cô ta, không một người đàn ông nào có thể thờ ơ.
Còn chưa đến gần Cố Nam Thương, sắc mặt Cố Nam Thương lạnh lùng cầm ly nước trên bàn hắt lên người cô ta.
“Cô Lâm, cô xem thường Cố mỗ rồi, chỉ bằng cô, đúng thật là Cố mỗ không có hứng thú.
Tôi chỉ có thể dùng cách này để hạ hỏa cho cô Lâm thôi.”
Nói xong liền ném cái ly xuống, xoay người rời đi, để lại Lâm Phi Phi đang tức hộc máu.
“Cố Nam Thương! Anh cái đô khôn nạn! AI!” Cô ta ướt hết cả người, nước trên tóc từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị làm nhục như thế này.
Cố Nam Thương đóng sầm cửa rồi rời đi, loại phụ nữ như thế này anh thấy nhiều rồi, thành thật mà nói, anh thực sự không có hứng thú.
Trong đầu lại hiện lên gương mặt của Tô Cẩm Khê.
Tô Cảm Khê đợi trong phòng rất lâu mà cũng không thấy Cố Nam Thương, nên cô đã ăn hết bánh.
Có lẽ anh bận nên không đến được, Tô Cẩm Khê chuẩn bị rời đi.
Cô định đứng dậy thì không hiểu sao thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, cảm giác này giống như lúc trước ở suối nước nóng Vũ Hoa.
Cô nhìn ly nước chanh, chết tiệt, cô lại bị lừa.
Cô nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng ở cửa đã xuất hiện một người.
“Bạn học Tô, xin chào.” Người mở cửa là Chu Lương bạn cùng lớp với Tô Cẩm Khê.
Chu Lương theo đuổi cô rất lâu, nhưng Tô Cẩm Khê vẫn không đồng ý, thấy anh ta xuất hiện ở đây cô có linh cảm xấu.
: “Chu Lương, sao cậu lại ở đây?” Tô Cảm Khê cảm thấy thân thể mềm nhữn không có lực, sắp bị khí nóng trong người chiếm cứ.
“Tại sao tôi không thể ở đây? Cũng phải, bạn học Tô chưa từng để tôi vào trong mắt mà, sao có thể chú ý đến tôi vẫn luôn luôn ở gần cậu .”
Chu Lương đóng cửa lại, Tô Cẩm Khê cảnh giác nhìn anh ta.
“Xin lỗi, trước đây tôi không chú ý đến cậu , bạn học Chu, tôi đi đây.
“Đi? Bạn học Tô, nhưng tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu .” Chu Lương từng bước đến gần cô.
Nhìn gương mặt sạch sẽ trước mặt, nghĩ đến tình yêu của mình dành cho cô bấy lâu nay.
“Nghe nói cậu đã kết hôn rồi?” Chu Lương ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Tô Cẩm Khê.
Nhìn thấy sắc mặt của anh ta, theo bản năng Tô Cầm Khê cảm thấy nguy hiểm, “Đúng vậy, tôi đã kết hôn.”
Chu Lương mở một chai rượu vang đỏ đặt trên bàn, “Chẳng trách bạn học Tô cứ từ chối tôi, là vì nhà họ Chu của tôi không bằng nhà họ Đường?”
“Không phải như vậy, Chu Lương, tôi không thích cậu, không liên quan gì đến gia đình cậu.” Tô Cẩm Khê vội vàng giải thích.
– Cô cảm thấy giờ phút này Chu Lương giống như bị tẫu hỏa nhập ma, trong mắt có tà khí.
Trước đây anh ta theo đuổi Tô Cẩm Khê rất lâu, Tô Cảm Khê luôn từ chối, ngoài việc từ chối anh ta, cô còn từ chối người khác, chuyện này cũng chẳng sao cả.
Nhưng không hiểu vì sao cô lại kết hôn với Đường Minh, điều này khiến Chu Lương không cam lòng.
“Không liên quan gì đến gia đình tôi? Tô Cẩm Khê, cô đừng giả vờ, cô mới ra khỏi trường bao lâu? Tôi theo đuổi cô lâu như vậy mà cô vẫn không đồng ý.
Không hiểu sao cô lại đột nhiên kết hôn với Đường Minh.
Còn không phải cô coi trọng địa vị nhà họ Đường sao?
Tôi biết nhà họ Tô đang khó khăn, tôi cũng đã từng khẩn cấp đưa cho cô 500 vạn, nhưng cô đã dứt khoát từ chối.
Lúc đó tôi còn nghĩ cô không giống những người khác, xương khớp rất cứng, bây giờ tôi mới biết không phải cô có khí thé, mà là vì cô chê tôi đưa ít.
Kết hôn với Đường Minh sẽ tốt hơn nhà họ Chu nhiều, Tô Cẳm Khê, cô đặt chân tình của tôi ở đâu?”
Tô Cẩm Khê cảm thấy anh ta đang đắm chìm trong suy nghĩ của anh ta, vì yêu mà nảy sinh hận thù.
“Chu Lương, tôi không đồng ý cậu, thật sự không phải vì tiền hay gia cảnh nhà cậu, mà vì cậu là người tốt, tôi không muốn làm tổn thương cậu.”
Chu Lương khác với Đường Minh, Đường Minh và cô có cùng mục đích, là trao đổi quyền lợi tương đương.
Nhưng mà Chu Lương một lòng một dạ với cô, cô không yêu anh ta, vì tiền mà ở cùng anh ta, đó mới là không công bằng nhất với anh ta.
Lúc này Chu Lương toàn tâm toàn ý cho rằng cô ngại bần nghèo, cảm thấy anh ta không có nhiều tiền.
“Người tốt? Đúng vậy, tôi là người tốt, một người tốt, ngay cả người phụ nữ mình yêu mà cũng không có được.
Tô Cẩm Khê, nếu tôi đã không có được cô, vậy thì tôi sẽ phải lấy được người của cô!”
Nói xong anh ta lao về phía Tô Cẩm Khê, sắc mặt Tô Cảm Khê thay đổi, cô nhanh chóng lùi lại một bước.
“Chu Lương, anh điên rồi? Anh định làm gì?”
“Cẩm Khê, em có biết tôi đã nhớ mong em bao lâu rồi không?
Tôi không yêu cầu được sống chung với em, mà chỉ muốn cùng em có một đêm xuân.
Em thoả mãn ước nguyện duy nhất này của tôi đi.
Phải rồi, không phải nhà họ Tô đang trong tình trạng kinh tế suy giảm sao? Tôi cho em tiền, tôi sẽ cho em 500 vạn, em để tôi yêu em một lần có được không?”
Chu Lương cởi áo khoác, nóng lòng muốn ôm Tô Cẩm Khê.
“Chu Lương, anh dừng lại, như này không giống anh chút nào.”
“Không giống tôi thì sao? Chỉ cần có được em, cái gì tôi cũng không quan tâm.
Cẩm Khê, cho tới bây giờ Đường Minh vẫn chưa công khai chuyện kết hôn của hai người, nếu anh ta thực sự yêu em, thì tại sao phải trốn tránh?
Nếu hôm nay tôi không nghe thấy những gì trên thuyền, tôi sẽ không biết em đã kết hôn với anh ta.
Đường Minh không yêu em, nhưng tôi yêu em, Cẩm Khê, cho tôi được không?” Chu Lương từng bước đi về phía cô.
Nhìn thấy ánh mắt như dã thú của anh ta trái tim Tô Cẩm Khê nhảy loạn xạ, sao Chu Lương lại có thể trở nên như thế này?
“Chu Lương, chuyện của tôi và Đường Minh không liên quan gì đến anh, tôi cũng không cần anh ta yêu tôi, anh đừng như vậy, tôi sẽ chỉ hận anh.”
“Nếu em đã không thể yêu tôi, vậy thì để em hận tôi đi.
Tôi vẫn luôn muốn chiếm một vị trí trong trái tim em.”
Tô Cẩm Khê nhìn đôi mắt đã thay đổi của Chu Lương, xem ra anh ta nhất định phải có được.
Sau chuyện lần trước, Tô Cẩm Khê vẫn luôn sợ chuyện như thế sẽ lại xảy ra.
Cô vội vàng lấy con dao găm trong túi xách ra, “Chu Lương, anh đừng qua đây.”
“Cẩm Khê, tôi biết em nhát gan, đưa dao cho tôi.” Rốt cuộc thì Chu Lương vẫn còn lý trí.
“Anh, anh qua bên kia, đừng lại gần tôi!”
Đối diện với con ngươi nghiêm túc của cô, Chu Lương cho rằng cô đã uống nước chanh bị hạ dược.
Anh ta thật sự ngoan ngoãn ngồi xuống, nói: “Được, tôi không lại gần em, nhưng em muốn dựa gần tôi thì tôi không chắc đâu.”
Tô Cảm Khê hiểu ý anh ta, “Tôi sẽ không!”
“Thật sao? Cốc nước chanh của em đã bị người ta hạ dược từ lâu rồi, về sau tác dụng của thuốc sẽ càng làm em mắt lý trí.
Cẩm Khê, ngay cả khi tôi không chủ động, em cũng sẽ yêu cầu tôi chạm vào em.
Cũng được, tôi không vội.
Thay vì ép buộc em, không bằng để em đến cầu xin tôi sẽ tốt hơn.
Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy máu mình sôi lên rồi, Cảm Khê, không biết dáng vẻ quyến rũ người khác của em như thế nào đây?”
Tô Cảm Khê cắn chặt môi, “Tôi nói rồi tôi sẽ không!”
“Sẽ hay không không phải do em mạnh miệng nói, lát nữa em sẽ biết tác dụng của thuốc lợi hại nhiều như nào.”
Tô Cẩm Khê dựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Lương, nhưng không bỏ dao găm trong tay xuống.
Cô nhất định sẽ không để Chu Lương đến gần mình, Chu Lương chậm rãi rót một ly rượu vang đỏ.
Nhìn sắc mặt Tô Cẩm Khê hơi nỗi lên những đám rặng mây đỏ không tự nhiên, anh ta biết tác dụng của thuốc sắp phát tác.
Thay vì ép buộc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta cũng có thể đợi Tô Cầm Khê cầu xin anh ta.
Nghĩ đến người phụ nữ mình đã dành hết lòng theo đuổi trong quá khứ, hình ảnh cô quỳ xuống yêu cầu anh ta muốn cô đẹp biết mấy.
Tô Cẩm Khê, không phải ở trước mặt người khác em giả vờ thanh thuần hơn người khác sao? Thật ra tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ như sói của em trông như thế.
Lần này, em thua chắc rồi! Dù kiên trì đến đâu cũng không thể cưỡng lại tác dụng của loại thuốc đó.