Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 120: Tôi Và Anh Ấy Không Thân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Cảm Khê nào biết món quà lớn mà chú ba nói là món quà lớn này, lớn hơn sức tưởng tượng của cô, cô sợ đến mức vội vàng ngồi xổm xuống lau cho Đường Minh.

“Đường tổng, vừa rồi tôi trượt tay, thật sự tôi không cố ý đâu.


Cô không lau còn tốt, chỗ nào đó của Đường Minh ngắng cao, Tô Cẩm Khê sợ tới mức ném cả khăn giấy.

“Đường, Đường tổng…anh nên tự lau đi.


Đường Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi, đối với cô dục vọng của anh ta sâu đậm như vậy sao? Cô chỉ mới chạm nhẹ vào cơ thể anh ta.

Nhìn vành tai trắng xinh tinh tế kia nhiễm một tầng màu đỏ, lúc nãy cô ngồi xổm xuống anh ta có thể nhìn thấy khuôn ngực nhấp nhô cùng những dấu vết loang lỗ.

Chỉ vì chuyện này mà máu anh ta sôi trào khắp người, anh ta muốn đè cô dưới thân biến những dấu vết trên người cô đều trở thành của riêng anh ta.

“Ai làm ra thì người đó lau! Tiếp tục, tôi chưa nói dừng thì em chưa được dừng.

” Đường Minh gằn từng chữ.

Tô Cẩm Khê nhìn vết cà phê đã thấm vào áo sơ mi của anh ta, vùng da lộ ra ngoài đã bắt đầu đỏ lên.

Cà phê vừa mới pha xong nên rất nóng, sao anh ta có thể không kêu rên tiếng nào.

Tô Cẩm Khê không quản được nhiều như vậy, “Đường tổng, thất lễ rồi.




Nếu không thì…diễn giả thành thật thì như thế nào?
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, liền bị anh ta tàn nhẫn phủ nhận, sao anh ta có thể như thế này, đối với Bạch Tiểu Vũ thì tính là cái gì?
Nhưng anh ta cũng biết rất rõ, Tô Cẩm Khê đang ăn mòn trái tim anh ta bằng một sức mạnh phi thường.

Ở trong lòng anh ta Bạch Tiểu Vũ từng chút từng chút bị thay thế, một ngày nào đó Tô Cầm Khê sẽ hoàn toàn chiếm vị trí của Bạch Tiểu Vũ, có lẽ hơn thế nữa.

Lúc đó anh ta nên làm gì?
Thân thể con người không thể giả được, trước đây ở trên giường cùng Bạch Tiểu Vũ rất hợp, nhưng bây giờ đối với cô ta anh ta không có chút cảm giác nào.

Rốt cuộc trái tim này nên đi đâu về đâu?

Bây giò anh ta không có thời gian để nghĩ đến Tô Cẩm Khê và Bạch Tiểu Vũ, chuyện của công ty càng gắp gáp hơn.

Anh ta nhanh chóng tắm rửa, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài, Tô Cảm Khê và trợ lý Chiêm đang khoanh tay đứng cạnh bàn.

“Đường tổng, bây giờ chúng ta nên làm gì? Nếu lần này thua lỗ, đến lúc đó sẽ rất khó giải thích với hội đồng quản trị.


Đường Minh nghĩ đến anh ta vất vả lắm mới làm ra được thành tích, anh ta còn chưa có được cổ phần của ông nội, ở trong tập đoàn Đường thị anh ta chưa có tiếng nói.

Nếu như ông nội cảm thấy anh ta chỉ là một quân cờ vô giá trị, đến lúc đó nhất định sẽ bị bỏ rơi, Đường Minh sứt đầu mẻ trán.

“Liên lạc với Đề Hoàng, tôi muốn gặp tổng tài của họ.


“Vâng.


Bây giờ Đé Hoàng cũng chỉ mới truyền ra tin đồn mà thôi, việc thu mua phải mắt một thời gian, anh ta vẫn còn có cơ hội.

“Đem chuyện này áp xuống, không cho bắt cứ ai trong hội đồng quản trị biết.


“Vâng Đường tổng.


Đường Minh chỉ có thể bí quá hoá liều, trì hoãn thời gian, chỉ cần có được 10% cổ phần cuối cùng, anh ta sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Đường thị.

Đến lúc đó, kể cả ông nội anh ta cũng không cần nhìn sắc mặt ông ấy, có được tập đoàn Đường thị, bao nhiêu năm vắt vả của anh ta cũng không vô ích.

Tô Cảm Khê nhìn sườn mặt của Đường Minh, nói thật thì tâm trạng của cô rất phức tạp, cô không ngờ rằng vì cô mà Tư Lệ
Đình có thể làm đến mức này.

Cô xem qua bản đồ địa lý của khu vực này, không thể nói trước Đường Minh sẽ lỗ hay không, vốn dĩ vị trí địa lý khu vực này không nên có khu hỏa táng.

Có thể xin được giấy phép này, chứng tỏ anh đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, trước đó lúc ở trên máy bay cô đã nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của anh.

Suốt hai ngày đó anh đã bôn ba vì chuyện này.

Đầu tư vào một khu vực rộng lớn như thế này thì tốn bao nhiêu tiền?

Anh xây dựng khu hoả táng ở đó cô không biết sẽ lãi hay lỗ, nhưng chắc chắn một điều, tỷ suất sinh lợi nhuận chắc chắn không nhanh bằng nhà ở thương mại.

Các khoản tiền đầu tư trong giai đoạn đầu không thể thu hồi nhanh, từ vấn đề tài chính thì anh sẽ lỗ.

Tổn hại địch một nghìn, tự hại mình tám trăm, chỉ vì Đường Minh tát cô, trả giá như vậy thật sự đáng giá sao?
“Sau này đổi lại là anh bảo vệ em, em không cần nhìn sắc mặt của người khác, chỉ cần ngoan ngoãn ở trước mặt anh là được.

Nếu có người lại đánh em, đánh em một cái em trả lại người đó hai cái, cho dù trời có sập xuống thì cũng có anh chống đỡ cho em.

Em muốn làm gì thì làm, không cần phải lo lắng gì cả, trên đời này không ai có đủ tư cách để đánh em, ngay cả anh cũng không có tư cách đó.


Tô Cẩm Khê đặt tay lên ngực mình, trong lòng không ngừng nghĩ về chú ba, chú ba, anh tốt với như vậy em nên báo đáp anh như thế nào đây?
Trợ lý Chiêm nhanh chóng quay lại, trả lời: “Đường tổng, tổng tài Đề Hoàng hiện không ở trong nước, cũng không biết anh ta đi đâu.


“Anh ta đang trồn, không muốn gặp tôi!”
Lần này Tư Lệ Đình thực sự không trốn, anh còn ở Mỹ giải quyết một số chuyện, chưa về nước.

Đường Minh nhìn Tô Cầm Khê, “Nếu em đi, hẳn là có thể nhìn thấy anh ta chứ? Trợ lý Tô, tôi muốn em hẹn được anh ta.


Mặc dù Đường Minh không muốn Tô Cẩm Khê gặp người đàn ông đó, nhưng bây giờ anh ta không còn cách nào khác.

“Đường tổng, tôi cũng không được.


“Tại sao?”
Tô Cẩm Khê đã định nói anh ấy thực sự đang ở nước ngoài, lời đến bên miệng rồi nhưng cô vẫn nuốt xuống, nói như vậy rất dễ liên tưởng có liên quan đến chú ba.

“Tôi và anh ấy cũng không thân, sợ là không được.

” Tô Cẩm Khê tùy tiện tìm cớ.

Có vẻ như từ lúc cô ở bên chú ba cô càng ngày càng nói dối nhiều hơn, bây giờ cô đã đạt đến cấp độ mặt không đỏ tim không đập.

“Thật sao.


” Đường Minh lạnh lùng nói, Tô Cẩm Khê quay đi, không dám đối mặt với anh ta, sợ anh ta nhìn ra cái gì đó.

“Đúng vậy.


“Em thu thập một chút đi cùng tôi đến Đề Hoàng.

” Đường Minh một lòng cho rằng người đó đang ở trong nước, chỉ là giống như trước đây không muốn gặp anh ta mà thôi.

Tô Cảm Khê chỉ đành căng da đầu nói vâng, cả hai vội vàng đi đến Đề Hoàng.

Bây giờ gương mặt của Tô Cẩm Khê đã là VỊP ở quây lễ tân của Đề Hoàng, kể từ khi thành lập công ty cô là người phụ nữ đầu tiên có thể đi lên bằng thang máy vàng.

Hơn nữa, trước đó Lâm Quân đã cố ý dặn dò nếu Tô Cầm Khê tới đây mà không hẹn trước, trực tiếp để cô ấy lên lầu.

Vì vậy, khi Tô Cẩm Khê và Đường Minh đồng thời xuất hiện ở đại sảnh, cô gái ở quầy lễ tân không để ý Đường Minh mà đi thẳng về phía Tô Cảm Khê.

“Cô Tô, chào cô, xin hỏi có chuyện gì ạ?”
Tô Cẩm Khê biết Tư Lệ Đình vẫn chưa trở về nên không sợ bị bại lộ, thẳng thắn hỏi: “Xin chào, tôi muốn gặp tổng tài của các có.


“Thật xin lỗi, hiện tổng tài không ở trong nước.

Nếu tổng tài quay lại, trước tiên tôi sẽ báo cho anh ấy biết tin tức cô đã tới đây.


Thái độ của nhân viên lễ tân đâm Đường Minh bị thương.

Không phải là người bên kia không tôn trọng anh ta, mà là lúc nãy ở trong phòng làm việc Tô Cẩm Khê đã nói không thân quen với người đó.

Bây giờ đến Đề Hoàng mới biết cô còn có những đặc ân như này, như vậy mà nói không thân?
Anh ta nghĩ Tô Cảm Khê có thể chỉ tiếp xúc cơ thể với người đó, nhưng rõ ràng không phải vậy, thái độ của nhân viên lễ tân có thể giải thích chuyện này.

“Tổng tài của các cô thực sự không ở trong nước?” Đường Minh mở miệng.

Lúc này nhân viên lễ tân mới phát hiện ra người bị xem nhẹ, “Đường, Đường tổng, thực xin lỗi, quả thực tổng tài của chúng tôi không ở trong nước.


“Khi nào anh ta trở lại?”
“Một nhân viên lễ tân như tôi không biết gì về lịch trình của tổng tài cả, hơn nữa từ trước tới nay anh ấy rất bí ẩn.

” Nhân viên lễ tân bị ánh mắt của anh ta bức, cần thận trả lời.

“Anh ta trở về thì nói cho tôi biết ngay.



“Vâng Đường tổng.


Đường Minh và Tô Cẩm Khê rời đi, hơi thở lạnh lẽo trên người anh ta còn sâu hơn lúc họ mới đến, Tô Cẩm Khê đã quen với việc anh ta tùy thời động kinh.

Trên đường trở lại công ty, Đường Minh lạnh lùng nói: “Đây gọi là không thân?”
Tô Cẩm Khê nói không nên lời, từ trong ra ngoài hai người đã quá quen thuộc, cô vùi đầu nói: “Ừ.


Đường Minh cảm thấy lửa giận của mình giống như ném vào cục bông, rõ ràng anh ta rất tức giận nhưng mà không biết làm như thế nào.

“Chuyện này em nghĩ như nào?” Đường Minh chuyển chủ đề.

“Từ tình huống hiện tại, trừ phi Đế Hoàng thay đổi quyết định, nếu không thì tập đoàn Đường thị nhất định sẽ thua lỗ.

Còn tùy thuộc vào giải quyết như nào, tập đoàn Đường thị sẽ thua lỗ bao nhiêu.


Tô Cẩm Khê vẫn rất bình tĩnh, Đường Minh tiếp tục hỏi: “Nếu là em, em sẽ làm như nào đề gỡ lại tổn thất?”
“Chuẩn bị hai phương án, kế hoạch A và kế hoạch B, kế hoạch A là phải liên lạc với tổng tài Đế Hoàng càng sớm càng tốt, để bọn họ còn có thời gian thu tay.

Nếu họ không muốn thu tay lại, tập đoàn Đường thị có thể chủ động đề nghị hợp tác, thay đổi dự án Phúc Điền Cẩm Tú.


Đường Minh không ngờ còn có tầng này, ánh mắt lóe lên một tia sáng, “Thay đổi Phúc Điền Cảm Tú?”
“Đúng vậy, ban đầu chúng ta đang định xây dựng nhà ở thương mại ở khu vực này, nhưng đột nhiên bị Đế Hoàng phá vỡ kế hoạch.

Nếu chuyện này đã trở thành kết quả không thể thay đổi, chỉ bằng nên nghĩ ra một cách khác để hòa hợp với nó.

Nhà ở thương mại cũng sẽ được chuyển đổi thành khu hỏa táng, điều này không chỉ giúp giảm thiệt hại mà còn thay đổi mô hình của các khu vực địa phương.

Tốt nhất là có thể hợp tác với Đế Hoàng, hai công ty càng có sức ảnh hưởng lớn, nếu họ không muốn hợp tác thì phải tự mình đi xin, những chưa chắc đã xin được.

Vì đã thực hiện bước này nên Đế Hoàng đã tìm ra cách ứng phó, nó có thể không khả thi với chúng ta.


Tô Cảm Khê khá hiểu Tư Lệ Đình, những thứ mà cô có thể nghĩ ra được thì làm sao anh ấy lại không thể nghĩ ra chứ.

Đường Minh không ngờ Tô Cẩm Khê có thể thể hiện những hiểu biết độc đáo như vậy, đúng vậy, nếu thực sự xây dựng khu hỏa táng ở đó, trừ những dự án tương tự thì sẽ bị tổn thất rất lớn.

Hủy bỏ dự án Phúc Điền Cẩm Tú, biến nó thành một nghĩa trang, cũng coi như là một cách.

.