Tô Cẩm Khê tặc lưỡi, còn chơi kiểu này nữa hả? Không chọn trang sức sẽ không cho đi.
“Đường tổng, anh có nhiều tiền không tiêu hết à2”
“Ừ, cho nên tôi muốn tìm một người tiêu hộ tôi.” Đường Minh nắm lấy tay cô, đi vào cửa hàng.
Tô Cẩm Khê vội vàng rút tay ra khỏi tay anh ta, “Tôi chọn là được chứ gì.”
Mặc váy dạ hội thì phải chọn phụ kiện phù hợp với trang phục, so với lễ phục thì trang sức còn phải xa hoa hơn chút.
“Đường tổng, tính vào ngân sách à? Tiền này là của anh hay của tôi?”
Một đồng tiền lương cô còn chưa nhận được, nếu để cô trả thì cô phải bán thận rồi.
“Các loại phí của chuyến công tác này tìm tôi trả.”
“Đường tổng sáng suốt.” Lúc này Tô Cảm Khê mới có lá gan đi chọn.
Tháy biểu hiện của cô hơi tốt lên, tâm trạng Đường Minh cũng tốt lên, “Giúp cô ấy chọn một bộ trang sức phù hợp với váy dạ hội.”
“Vâng, cô gái này có làn da tinh tế trắng như tuyết, mọi loại trang sức đều phù hợp.”
Tô Cảm Khê không thấy có vấn đề gì, ở bên cạnh cô nói tiếp: “Vậy thì tìm cho tôi một bộ rẻ nhất.”
Người bên cạnh cứng họng, có ai nói thẳng như vậy không?
Trên trán Đường Minh xuất hiện một vạch đen, cô thật sự là con gái nhà giàu?
Nếu không phải dáng đi uyễn chuyển, Đường Minh cảm thấy cô là bị người khác giả mạo.
Thực ra, thứ anh ta muốn mua cho cô nhất là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn mà lẽ ra anh ta phải tặng cô từ rất lâu rồi.
Anh ta bước đến trước quầy nhẫn, mỗi chiếc nhẫn bên trong đều tỏa ra ánh sáng chói lọi, lộng lẫy.
Thảo nào người phụ nữ nào cũng thích nhẫn.
Kim cương trông thật tinh khiết, tượng trưng cho tình yêu đẹp.
Anh ta chăm chú nhìn, Tô Cẩm Khê gọi anh ta, “Được rồi Đường tổng, tôi chọn được rồi, ồ, anh đang chọn nhẫn cho cô Bạch à?”
Đường Minh nhìn đồng hồ, từ lúc bước vào cửa hàng này còn chưa đến năm phút.
“Em có chắc là đã chọn xong?”
“Tôi chắc chắn, là bộ kia, giảm giá 20% cho các phụ kiện trong cửa hàng, vừa phong cách vừa hào phóng, đó là một ưu đãi tốt!”
Đường Minh nói không nên lời, nghĩ tới trước đây mỗi lần đi mua sắm với Bạch Tiểu Vũ, cô ta luôn cầm hai cái không biết nên chọn cái nào.
Kết quả cuối cùng thường là chọn cái đắt hơn, mỗi người có tính cách khác nhau.
Tô Cảm Khê này không giống phụ nữ tí nào, đi đâu cũng phải tiết kiệm, trong lòng cô anh ta giống một người sắp phá sản hả?
“Đừng mua loại giảm giá.” Đường Minh cảm thấy phụ nữ của mình nên dùng đồ tốt hơn.
“Có giảm giá mà không mua, anh bị ngu à? Bình thường trong siêu thị có Chương trình khuyến mãi giấy vệ sinh mua một tặng một, tôi sẽ mua mấy chục cuộn luôn.”
Đường Minh tưởng tượng Tô Cẩm Khê tung tăng dạo phố mang theo một đống giấy vệ sinh, “Em là cô tiểu thư giản dị nhất mà tôi từng gặp.”
“Đường tổng, quyết định lấy bộ này nhé.” Mối quan hệ giữa Tô Cẩm Khê và Đường Minh cũng thay đổi.
Chỉ cần Đường Minh không bị động kinh là tốt, phương thức giao tiếp của bọn họ càng giống như bạn bè.
“Đeo lên cho tôi xem.” Đường Minh yêu cầu.
“Ôi, anh thật dài dòng!” Tô Cảm Khê hơi sốt ruột nói.
Hai ngày nay tính tình cô gái này càng ngày càng thất thường, nghĩ Bạch Tiểu Vũ mỗi lần đều chọn đi chọn lại, anh ta sốt ruột muốn rời đi.
Sao đổi lại là Tô Cảm Khê thì ngược lại, cô chẳng giống phụ nữ, chẳng giống tí nào!
Nhân viên bán hàng tháo sợi dây chuyền, Đường Minh nhận lấy, “Để tôi.”
Anh ta đứng sau lưng Tô Cẩm Khê, cần thận đeo sợi dây chuyền lên cỗ cô, khoảng cách gần như thế, anh ta ngửi thấy mùi hương trên người Tô Cẩm Khê.
Mùi hương này là mùi hương đặc trưng của riêng cô, từ góc độ này, anh ta có thể nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm, chiếc cằm nhỏ nhắn của cô.
Chiếc cổ tinh tế, đàn hồi, anh ta muốn hôn dọc theo tai của cô đi xuống.
Tô Cảm Khê nhìn mình trong gương sợi dây chuyền kim cương nhiều tầng, lắm bẩm nói: “Quả nhiên loại dây chuyền này phải phối hợp với lễ phục thì mới đẹp.”
Đường Minh hơi nghiêng người nhìn cô trong gương, “Ừm, rất đẹp.”
Anh ta đứng rất gần, như muốn mặt dán mặt với Tô Cảm Khê, “Đường tổng, lấy cái này đi.
Tôi sẽ không thử khuyên tai nữa, anh tháo ra giúp tôi.”
Đường Minh giúp cô tháo sợi dây chuyền xuống, vô tình ngón tay anh ta chạm vào làn da mềm mại, đàn hồi của cô.
Chết tiệt, anh ta lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Tôi lấy bộ này, gói lại giúp tôi.”
“Vâng thưa anh, anh chờ một chút.”
Tô Cẩm Khê xách hộp, “Cũng gần đến giò rồi, chúng ta ra sân bay đi.”
“Ú* “Chờ một chút, cà vạt của anh bị lệch.” Tô Cẩm Khê tiến lên chỉnh lại cà vạt cho Đường Minh, “Được rồi.”
Mặc dù chỉ là trong chốc lát, nhưng tim của Đường Minh đập nhanh không thể giải thích được.
Tô Cầm Khê đã nhanh chóng đi đến phía trước, hôm nay ngồi máy bay nên cô đã chọn một đôi giày bệt.
Vì vậy, cô đi bộ rất nhanh, dáng vẻ nhảy nhót của cô làm người khác cảm tháy thích thú.
Chuyện mua chiếc vòng cổ đã dời đi lực chú ý của Tô Cầm Khê, vừa đến sân bay cô lại trở lại trạng thái như lúc trước.
Kiểm tra an ninh xong, mặt mày cô ủ rũ, ăn mấy viên kẹo mà vẫn chưa nguôi con giận.
Lúc Đường Minh kiểm tra an ninh, anh ta nhìn thấy Tô Cảm Khê đặt điện thoại xuống đất, dùng ngón tay chọc vào điện thoại, lắm bẩm gì đó.
“Khốn nạn, siêu khốn nạn! Em cũng không thèm quan tâm tới anh nữal”
“Cẩm Khê, rốt cuộc là vì sao em không vui, có thể nói cho anh biết không?” Đường Minh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, quan tâm hỏi.
“Chỉ là một tên khốn nạn làm tôi tức giận thôi.
Gần đến giò rồi, Đường tổng, chúng ta lên máy bay đi.”
Đường Minh muốn nói tiếp gì đó, nhưng lại bị Tô Cẩm Khê chặn lại.
Tên khốn nạn kia có phải là người lúc trước cô nói thích không? Nếu vậy thì quá tốt, anh ta có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Đường Minh nghĩ như thế liền khinh thường chính mình, làm sao anh ta có thể làm ra chuyện như vậy?
Nghĩ đến chuyện anh ta muốn Tô Cẩm Khê ra nước ngoài với mình, chẳng phải là vì anh ta muốn có cơ hội tiếp xúc thân mật với Tô Cẩm Khê còn gì?
Hai người bước lên chuyến bay quốc tế, Đường Minh cảm thấy chuyến đi Mỹ lần này có thể là cơ hội cho anh ta và Tô Cẩm Khê.
Ý nghĩ đóng giả thành thật càng ăn sâu vào trong tiềm thức của anh ta, Tô Cầm Khê đã tìm được vị trí của mình.
Chỗ ngồi của Đường Minh và của cô cách nhau một lối đi nhỏ, lúc trước khi chọn chỗ ngồi, anh ta thấy vị trí bên cạnh Tô Cảm Khê đã được chọn.
Nghĩ đến lát nữa người kia tới, anh ta tìm người ta đổi chỗ là được, nhất định người ta sẽ không từ chối yêu cầu như vậy.
Nhìn thấy máy bay chuẩn bị cắt cánh, những chỗ bên cạnh Tô Cẩm Khê và Đường Minh đều không có người, tiếp viên hàng không cũng nhắc nhở tắt thiết bị điện tử.
Trước khi tắt máy, Tô Cảm Khê gửi một tin nhắn cho Tư Lệ Đình, “Anh cái đồ khốn nạn!”
Ngay sau khi gửi đi, cô nghe thấy âm thanh của tin nhắn, cô ngắng đầu lên bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Chỉ là, đôi mắt xanh biếc như bầu trời kia giờ đã bị một tầng sương mù bao phủ, trong mắt còn có nhiều tia máu đỏ.
Tại sao anh lại ở đây? Trong hai ngày qua anh đã đi đâu?
Tô Cảm Khê vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Ba, chú ba…”
Đường Minh cũng nhìn thấy Tư Lệ Đình, anh ta không ngờ tới anh lại là người chưa lên máy bay.
Lâm Quân và Tư Lệ Đình đều đã kiệt sức, vì chuyện khu hỏa táng mà cả hai phải mời mọi người ăn uống xã giao.
Đã hai đêm Tư Lệ Đình không nhắm mắt, đương nhiên sẽ rất mệt.
“Chú ba, thật trùng hợp, chú cũng đi Mỹ?”
Tư Lệ Đình đã hỏi về lịch trình của Tô Cẩm Khê và Đường Minh, đêm qua anh đã mời những người trong giới chính trị chơi cả đêm, anh đã phải mất hơn một vạn mới có thể hoàn thành việc đó.
Chuyện đó mới kết thúc cách đây không lâu, Tư Lệ Đình vội vã đến đây, suýt chút nữa thì lên nhầm máy.
Anh bận đến mức chân không chạm đất, đêm yên tĩnh thì ngủ quên mắt, không có thời gian gọi điện cho Tô Cẩm Khê.
Tư Lệ Đình nhàn nhạt đáp: TU Lâm Quân chặn tầm mắt của Đường Minh, “Đường tổng, làm phiền anh, chỗ ngồi của tôi là ở bên cạnh anh.”
Vị trí hiện tại là Đường Minh và Lâm Quân, Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê.
Tư Lệ Đình đã đoán được chắc chắn Đường Minh muốn ngồi cạnh Tô Cẩm Khê, cho nên khi chọn chỗ ngồi, anh cố ý chọn chỗ ngồi bên cạnh anh ta cho Lâm Quân.
Cho dù Tô Cầm Khê ngồi ở chỗ nào, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi cùng anh, về phần Đường Minh, anh ta chỉ có thể mơ hồ đổi chỗ ngồi.
Đường Minh vẫn không biết mối quan hệ giữa Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình, nghĩ rằng mặc dù mối quan hệ của anh ta với người chú ba này luôn lạnh nhạt, nhưng chỉ đổi chỗ ngồi thôi chắc cũng được.
“Chú ba, tình cờ chỗ của cháu và Cẩm Khê bị tách ra, chú xem chúng ta có thể hoán đổi vị trí cho nhau không?”
“Như này khá tốt.” Tư Lệ Đình không hề nghĩ gì liền đi về phía Tô Cẩm Khê, “Tiểu Tô Tô, phiền cháu một chút.”
Đường Minh không ngờ anh sẽ lãnh đạm như vậy, “Chú ba…”
Vốn dĩ Tư Lệ Đình đã rất mệt, giọng nói của anh như mắt tiếng, “Đừng làm ồn, phiền.”
Anh ngồi xuống ghế bên cạnh Tô Cẩm Khê, điều chỉnh ghế ở vị trí thoải mái.
Đường Minh thấy anh và Lâm Quân đều rất mệt nên không thể nói thêm.
Lâm Quân đã đeo cái bịt mắt, đang đắp chăn chuẩn bị ngủ.
Tô Cảm Khê vô cùng xấu hổ, một bên là người cô thích, một bên là Đường Minh.
Tuy cô muốn hỏi Tư Lệ Đình, nhưng vì Đường Minh đang ở bên cạnh nên cô ngại hỏi.
Tô Cẩm Khê giống như một đứa bé đã làm sai chuyện, ngồi thẳng lưng, giống như đứa bé học mẫu giáo, sợ Đường Minh nhìn ra cái gì đó.
Mặc dù Tư Lệ Đình rất mệt, muốn đi ngủ ngay, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lưng thăng tắp của cô gái nhỏ, khóe miệng anh không khỏi nâng lên một nụ cười.
Tắt cả mệt mỏi trong hai ngày qua đều bị sự dễ thương của Tô Cẩm Khê rửa sạch, chỉ cần nghĩ đến chuyện này là vì cô gái nhỏ này, anh không hề cảm thấy mệt mỏi.
Trên mu bàn tay Tô Cẩm Khê xuất hiện một bàn tay, quá kinh ngạc nên suýt chút nữa thì Tô Cảm Khê đã nhảy dựng lên.
Mặc dù ở góc độ này, Đường Minh không thể nhìn thấy, nhưng trái tim của Tô Cảm Khê như muốn nhảy ra ngoài.
Cô trừng mắt nhìn Tư Lệ Đình, nhưng Tư Lệ Đình không có ý định thu lại.
Tiếp viên hàng không bước tới, Tô Cảm Khê nhanh chóng rút tay ra.
Đường Minh chỉ thấy Tô Cảm Khê cử động, động tác có chút lớn, anh ta lại nhìn về phía Tư Lệ Đình, thấy Tư Lệ Đình đang mở chăn nhung, giống như muốn ngủ.
Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình cũng không giao tiếp gì, do anh ta nghĩ nhiều thôi.
Thấy Tư Lệ Đình sẽ không đổi chỗ cho mình, vì vậy Đường Minh đành phải bỏ cuộc.
“Cảm Khê, còn hơn mười mấy tiếng nữa mới đến Mỹ, em ngủ một giấc đi.”
“Ừ.” Bề ngoài Tô Cẩm Khê trả lời rất bình tĩnh, nhưng thực ra cô đang rât căng thăng.
Chú à, đây là trên máy bay, anh không được lộn xôn!