Lâm Quân sợ anh tức giận nên mới nói những lời đó, “Cậu chủ, dù anh đổi họ đổi tên, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật anh là người nhà họ Đường.
Anh hận người nhà họ Đường, lão gia tử đối xử khá tốt với anh, cỗ phần trong tập đoàn Đường thị của ông ấy đều chuẩn bị cho anh.
Trước kia anh và tập đoàn Đường thị không hợp tác thì không có quan hệ gì, anh và tập đoàn Đường cũng không tổn thắt gì.
Bây giờ anh đang tấn công tập đoàn Đường thị, không nghỉ ngờ gì là đang tấn công sản nghiệp của chính anh.
Đường Minh đánh cô Tô là sai, chúng ta còn có cách khác để trả đũa, tại sao lại dùng cách này hại đối phương một nghìn, tự hại chính mình tám trăm?”
Ánh mắt Tư Lệ Đình lạnh lùng, “Sản nghiệp của tôi? Cậu cho rằng tôi quan tâm đến sản nghiệp của nhà họ Đường? Nếu tôi thực sự quan tâm, thì hôm nay tôi đã không ngồi đây.
Tôi không trông cậy vào nhà họ Đường cho tôi bất cứ thứ gì, những thứ bây giờ đều do tôi vất vả mới có được.
Trước đây không có nhà họ Đường, khó khăn gì tôi cũng vượt qua được, chưa kể bây giờ đối với tôi nhà họ Đường cũng vô dụng.”
Lâm Quân tự lẫm bẩm nói: “Trước kia cậu chủ không nói không thích người nhiều tiền, nhưng bây giờ tại sao cậu chủ lại không thích nhà họ Đường?”
i “Trợ lý Lâm, hôm nay hình như cậu nói hơi nhiều đây.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn anh ta.
“Cậu chủ, ý của tôi không phải thế.
Chỉ là tôi cảm thấy anh không cần phải trả một cái giá lớn như vậy.
Chẳng lẽ anh không nhận ra tình cảm của mình đối với cô Tô quá sâu đậm sao?”
Giọng điệu Tư Lệ Đình lạnh lùng: “Tôi yêu cô ấy, đây là sự thật.”
“Yêu một người là một chuyện tốt.
Trước đây, cậu chủ đã dạy tôi một đạo lý.
Trước khi làm bất cứ điều gì thì phải giữ được một cái đầu lạnh.
Một người bốc đồng cũng giống như một người lỗ mãng, một người lỗ mãng làm sao có thể làm nên chuyện lớn được? Cậu chủ, gần đây vì cô Tô mà anh đã làm quá nhiều chuyện bốc đồng.”
“Những lời này là tôi nói, nhưng mà Lâm Quân, hôm nay tôi sẽ nói cho cậu một đạo lý nữa.
Người phụ nữ của mình chịu ủy khuất mà người đàn ông có thể nén giận, thì anh ta không xứng là một người đàn ông!
Những gì tôi nói lúc này cậu không hiểu được, nhưng một ngày nào đó cậu gặp được người cậu thích thì cậu sẽ hiểu thôi.”
Lâm Quân khóc không ra nước mắt, có phải tổng tài đang chế giễu anh ta là một con chó độc thân không! Sát thương cao, đây mới được coi là sát thương cao.
“Cậu chủ, anh và cô Tô ở bên nhau tôi rất vui, tôi chỉ lo anh cứ tiếp tục như vậy thì người khác sẽ nắm được điểm yếu của anh, sau đó họ sẽ uy hiếp anh.”
Lâm Quân đã đồng hành cùng anh trong một thời gian dài, anh ta cũng hiểu được những vắt vả và khó khăn mà Tư Lệ Đình đã phải trải qua.
Chính vì biết, nên anh ta mới muốn bảo vệ giang sơn của Tư Lệ Đình.
“Tôi biết cậu đang lo lắng về điều gì.
Chỉ những kẻ yếu mới lo lắng mình bị uy hiếp.
Tôi sẽ trở nên mạnh mế hơn, mới có thể bảo vệ cô ấy không để cho cô ấy chịu tổn hại.”
“Cậu chủ, tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay.” Lâm Quân quay người đi ra ngoài.
Anh ta sai rồi, lúc trước anh ta sợ vì Tô Cẩm Khê mà Tư Lệ Đình sẽ hủy hoại tương lai của mình, nhưng bây giờ anh ta biết Tư Lệ Đình sẽ còn leo cao hơn nữa.
Tô Cẩm Khê sẽ trở thành động lực của anh.
Đúng như những gì anh nói, kẻ yếu mới sợ điểm yếu của mình bị người khác uy hiếp.
Chỉ cần anh mạnh hơn tất cả những người khác, thì lúc đó anh sẽ bất khả xâm phạm! Không sợ ai cả.
“Chờ một chút, cậu tra thêm, lịch trình đi Mỹ của Đường Minh.”
“Vâng cậu chủ.”
Tư Lệ Đình đứng dậy, đứng trước cửa sổ, nhìn xuống mọi thứ bên dưới.
Bây giờ anh chưa đủ cao, lãnh thổ cũng không đủ lớn, anh phải nỗ lực hơn nữa để xây dựng một đế chế tường thành, tường sắt.
Rất nhanh Lâm Quân đã điều tra xong, “Cậu chủ, tôi đã tra xong rồi.
Đường Minh đến Mỹ bàn về một hợp tác.”
“Hợp tác sao? Ha ha…” Tư Lệ Đình cong môi cười.
“Đi, đặt vé ngày kia cho tôi, tôi cũng đi Mỹ.”
“Cậu chủ, không phải anh lại muốn…” Lâm Quân nhìn vẻ mặt u ám của Tư Lệ Đình, liền biết không có chuyện tốt gì.
“Cậu đi xử lý chuyện khu hỏa táng cho tôi trước.
Ngày nào chưa làm xong khu hoả táng, thì ngày đó tôi sẽ không vui.”
Lâm Quân nhanh chóng chuồn đi, vị đại gia kiêu ngạo này gần đây ám ảnh với khu hoả táng.
“Vâng, vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”
Tô Cẩm Khê vẫn chưa biết phản ứng dây chuyền của cái tát mà cô phải chịu, vì cô mà Tư Lệ Đình gần như đã lật cả trời.
Cô vẫn đang chờ câu trả lời của Tư Lệ Đình, chẳng lẽ anh ấy tức giận?
“Chú, sao anh không quan tâm tới em vậy? Anh giận em hả?
Em cũng không muốn đi Mỹ mà.”
“Không sao, em cứ đi đì.”
Tô Cẩm Khê nhìn những lời nói dứt khoát này, cứ như vậy liền buông tha cho mình? Không thất vọng chút nào? Yên tâm như vậy?
Lúc này Tô Cẩm Khê vẫn không biết Tư Lệ Đình muốn làm gì, trong lòng còn có chút hờn dỗi, cảm thấy anh không quan tâm đến bản thân mình chút nào.
Nếu anh đi công tác với những người phụ nữ khác, Tô Cẩm Khê chỉ mới nghĩ tới cảnh tượng đó thôi đã tức giận rồi.
Tư Lệ Đình bình tĩnh như vậy, làm Tô Cầm Khê giận dỗi cả ngày không thèm quan tâm đến Tư Lệ Đình.
Để thể thu mưa những mảnh đất xung quanh đó càng sớm càng tốt, Tư Lệ Đình đã tổ chức một cuộc họp khẩn ngay trong đêm.
Không nghi ngờ gì khi mọi người đều đưa ra ý kiến phản đối, nhưng Tư Lệ Đình hoàn toàn không quan tâm đến những ý kiến này.
Cuối cùng, mọi người không còn cách nào khác, bắt đầu suy nghĩ làm sao để có được giấy phép chứng nhận trong thời gian sớm nhất.
ễ Tô Cẩm Khê nằm trên giường đợi cuộc gọi hoặc tin nhắn của Tư Lệ Đình, chờ đến khi đi ngủ mà vẫn không có gì cả.
Sáng hôm sau, thấy vẫn không có tin nhắn nào, cô tức giận ném điện thoại ra ngoài.
“Hừ, đàn ông thối, có được rồi liền không biết trân trọng.
Tôi thu dọn đồ, ngày mai đi Mỹ cùng Đường tổng!”
Tô Cảm Khê chán nản bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô nào biết cả đêm Tư Lệ Đình không ngủ.
Việc thu mua đất không phải là chuyện dễ dàng, chưa kể là anh muốn xây một khu hỏa táng ở đó chứ không phải sân golf.
Xét về mặt vị trí địa lý thì không dễ, vì thế Tư Lệ Đình tìm đến, đi xã giao với những người từ nhiều bộ phận khác.
Sáng sớm hôm sau, anh lại bắt đầu chạy lịch trình, tuy rằng hiện tại địa vị của anh rất cao, nhưng chưa đạt tới mức độ một tay che trời.
Trên thương trường người ta cho anh mặt mũi, nhưng bên chính trị thì không đơn giản như vậy.
Đối với những người khác thì chắc chắn sẽ không làm được, Tư Lệ Đình đã mời các vị lãnh đạo ăn một bữa cơm, ngay sau đó đã đạt được tiêu chuẩn làm khu hỏa táng.
Tô Cẩm Khê đợi hai đêm không thấy cuộc gọi của Tư Lệ Đình, cô tức giận không thèm liên lạc với Tư Lệ Đình.
Hôm nay cô đi Mỹ, từ sáng sớm Đường Minh đã đợi cô ở dưới lầu.
Nhìn thấy Tô Cảm Khê đến, Đường Minh thân sĩ giúp cô cất vali vào cốp xe.
“Cẩm Khê, em ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì chúng ta ăn sáng trước.
Đồ ăn trên máy bay không ngon.”
Đường Minh cứ tưởng Tô Cẩm Khê sẽ bực bội không đến, nhưng cô thậm chí còn không phàn nàn.
“Cảm ơn Đường tổng đã quan tâm, tôi ăn rồi.”
Kể từ ngày Đường Minh tát cô, Tô Cằm Khê không còn gọi anh ta là anh Minh nữa, cô cũng xa lánh anh ta.
“Cẩm Khê, trong chuyến công tác này, em không cần gọi tôi là Đường tổng, em gọi tôi giống như trước đây là được.”
Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Không nên như vậy, bây giờ tôi là trợ lý riêng 24/24 giờ của anh mà, Đường tổng vẫn nên gọi tôi là trợ lý Tô, tránh bị hiểu lầm.”
Đường Minh ngứa răng căm hận, bây giò Tô Cẩm Khê không ngoan chút nào, nhưng có tình anh ta lại thích giọng điệu này của cô.
Nhớ lúc trước cô gái đơn thuần trong sáng này gọi mình là anh Minh, nếu Đường Minh biết một cái tát kia sẽ chia rẽ tình cảm giữa hai người, chắc chắn anh ta sẽ không đánh cô.
Anh ta nghĩ chỉ cần đưa cô đến bên cạnh mình, anh ta có thể từ từ đến gần cô, khoảng cách không những không gần hơn, mà lại càng trở nên xa hơn.
“Lên xe.” Đường Minh ngậm đắng nuốt cay, tự mình đưa đến bên người một thùng thuốc súng.
Tô Cẩm Khê vẫn luôn nhìn vào điện thoại di động của mình, trong mười phút cô đã nhìn không dưới mười lần.
“Em đang đợi điện thoại của ai à?”
“Không.” Trong lòng Tô Cảm Khê đã mắng chửi Tư Lệ Đình là một tên khốn.
Ngay cả khi anh không quan tâm đến việc cô đi, nhưng anh cũng nên gọi điện an ủi cô chứ.
Chẳng lẽ anh không nhận ra cô đang tức giận hả? Rõ ràng trước đó cô không giận, anh lại đưa cho mình nhiều kẹo như vậy.
Giờ cô giận anh, anh còn không thèm nhắn tin cho cô.
Tức quá, sắp nỗ tung rồi.
Hai ngày nay ở trong công ty Tô Cầm Khê cứ như có người nợ cô mấy vạn, Đường Minh cũng không biết có phải mình đã làm sai gì không.
Nếu thực sự nợ cô hàng vạn thì dễ rồi, chỉ cần đưa tiền cho cô là được.
Ẫ Vấn đề là Tô Cẩm Khê trông như một quả bom sắp phát nổ.
Nhận ra Đường Minh đang nhìn mình, Tô Cẩm Khê nhìn về phía Đường Minh.
“Mặt tôi đang nở hoa hay đang mọc cỏ, anh cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
“Ai chọc tức em?”
“Không có.” Tô Cảm Khê tức giận bóc một viên kẹo.
Trước kia lúc cô tức giận cô ăn kẹo thì tâm trạng sẽ tốt lên, nhưng hôm nay đã ăn kẹo rồi mà cô vẫn thấy tệ.
Đặc biệt là viên kẹo này là do người đàn ông khiến cô tức giận mua, Tô Cẩm Khê càng tức hon.
“Phi, không ngọt gì cả.”
Nhát thời Đường Minh nói không nên lời, trước kia Bạch Tiểu Vũ tức giận anh ta chỉ cần mua quần áo, túi sách cho cô ta.
Không có gì mà một chiếc túi hàng hiệu không giải quyết được, nếu một chiếc không giải quyết được thì mua hai chiếc.
Đường Minh liếc mắt nhìn giờ, vẫn còn sớm, anh ta ra lệnh cho tài xế quay xe đi vào trung tâm thương mại.
“Đường tổng, không phải ra sân bay, anh đưa tôi tới đây làm gì?”
ụ “Tôi quên nói với em.
Lần này sẽ có tiệc tối dành cho giới thượng lưu.
Tôi đã chuẩn bị lễ phục cho em, nhưng lại quên chuẩn bị trang sức.”
“Tôi còn phải đi dự tiệc tối à2”
“Tắt nhiên, em là trợ lý của tôi, có rất nhiều việc em phải làm.”
Đường Minh đưa cô vào cửa hàng trang sức, “Em cần chọn một bộ phụ kiện đi.”
Phụ nữ thích trang sức, chắc Tô Cẩm Khê cũng không ngoại lệ.
“Dù sao thì chỉ đeo có một lúc không cần phiền phức thế đâu, đến lúc đó tôi tìm một cửa hàng thuê lấy một bộ là được.
Chỉ cần đóng tiền đặt cọc, tiện lợi, tiết kiệm chỉ phí, không cần mua gì cả.
“
Đường Minh cứng họng, “Tôi giếng người không có tiền, cho nên em mới muốn tiết kiệm hộ tôi?”
Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Đương nhiên không phải, chỉ là tôi thấy không cần thiết.”
Người phụ nữ này thực sự là phụ nữ hả? Tại sao những người phụ nữ khác thích trang sức mà cô lại không thích?
Chẳng lẽ cô không nhận ra anh ta chỉ đang kiếm cớ tặng quà cho cô, để cô vui vẻ!
: Vì sao kết quả cuối cùng lại là anh ta sắp nổ tung.
“Không cần biết em thích hay không, hôm nay em nhát định phải chọn một bộ mới được đi!”