Cửu Ngũ

Chương 23




Đó là một đêm mưa lớn, sấm chớp đì đùng, không ai muốn bước chân ra khỏi nhà.

Ở Điện Học Cẩn, Cửu Y lại sốt ruột đứng ngồi không yên, mãi miết trông ra cửa lớn.

Rầm

Một tiếng sấm lớn lại vang lên, làm Cửu Y giật nẩy cả mình, mém hét to. Nhìn bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn, Cửu Y rốt cuộc sốt ruột không chịu nổi nữa mà xách ô ra ngoài.

Trong sân, Hồ quản sự cũng đang che ô, vung tay ra lệnh cho mấy cung nữ, thái giám bên dưới. Cửu Y chạy tới chỗ Hồ quản sự, hấp tấp hỏi:

– Vẫn chưa tìm được người sao?

Hồ quản sự lo lắng lắc đầu, trên dưới Điện Học Cẩn sốt ruột không yên.

Nam Chánh Can mất tích!

Tất cả mọi người đều đinh chắc Nam Chánh Can chỉ ở quanh quẫn đâu đó trong Hoàng cung này thôi, nhưng Hoàng cung rộng lớn như vậy, người của Điện Học Cẩn có bao người, không đủ nhân lực để tới mọi nơi, đã thế còn có những chỗ bọn họ không thể tiến vào…

Trước nay, Nam Chánh Can luôn hành động có quy tắc, kỹ luật, đây là lần đầu tiên không nói tiếng nào mà biến mất như vậy. Thời gian càng trôi qua, mọi người càng thấp thỏm không yên. Trong đó, Cửu Y lo sợ sự an toàn của Nam Chánh Can, không biết hắn có xảy ra tai nạn gì hay không, còn đại đa phần những người khác trong Điện Học Cẩn lo cho bản thân mình hơn, nếu Nam Chánh Can thật sự xảy ra chuyện, bọn họ dù có liên quan hay không cũng không tránh khỏi trừng phạt nặng nề. Quả nhiên, gặp phải chủ tử như Nam Chánh Can không có gì tốt đẹp.

– Một lúc nữa nếu vẫn không tìm được người, ta sẽ báo cáo với cấm vệ quân, nhờ bọn họ tìm người…

Hồ quản sự nói với Cửu Y, những năm này việc Cửu Y thân thiết với Nam Chánh Can đã không còn là chuyện bí mật trong Điện Học Cẩn, xét theo quan hệ với Nam Chánh Can nên giá trị của Cửu Y trong Điện Học Cẩn cũng tăng cao, không ai dám không nể mặt nàng vì sợ vị thần sau lưng nàng phiền toái.

Cho tới giờ việc Nam Chánh Can mất tích chỉ có người trong Điện Học Cẩn biết, Hồ quản sự chưa dám báo lên trên, cố huy động mọi người tìm thấy hắn sớm nhất có thể. Nam Chánh Can tuy là Hoàng tử, nhưng không được quan tâm, địa vị trong Cung không lớn, vô duyên vô cớ động tới Ngự lâm quân, thì sau này có tìm được người vẫn không tránh khỏi trách phạt. Nhưng đã trễ thế này, việc người Điện Học Cẩn chia ra tìm người khắp nơi thế nào cũng có người để ý, nếu mãi chần chừ không báo lên cũng sẽ có chuyện.

Cửu Y nóng ruột không ngừng, rốt cuộc tự mình lao ra ngoài màn đêm đi tìm Nam Chánh Can.

– Cửu Y…

Hồ quản sự hét lớn, Cửu Y vẫn không ngừng bước, vừa chạy giữa trời đêm lạnh lẽo vừa rơi nước mắt.

– Thằng ngốc này, rốt cuộc đang ở đâu vậy?

Cửu Y vừa khóc vừa mắng, bất lực vô cùng.

Nàng không muốn khóc, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống che mờ tầm mắt.

Bịch một tiếng, Cửu Y té nhào trên đất, cả người đau đớn. Cửu Y nằm trên đất, khóc không ngừng được.

Hôm nay, vốn là sinh nhật của Nam Chánh Can, nàng đã chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ, thậm chí còn xuống bếp làm bánh ngọt, muốn tạo bất ngờ cho hắn. Thế nhưng, chờ mãi chẳng thấy hắn về, nàng từ hờn giận đến sốt ruột rồi lo sợ không yên, làm sao hắn lại biến mất mà chẳng nói lời nào…

– Nam Chánh Can khốn kiếp…

Trên đời này, chỉ có nàng và hắn nương tựa vào nhau, là người thân duy nhất của nhau. Hắn đã từng hứa dù có đi đâu cũng sẽ mang nàng đi cùng, không để nàng phải một mình cô độc mà…

Cửu Y lồm cồm bò dậy, quẹt nước mắt và nước mưa trên mặt,  muốn tiếp tục tìm người.

Đúng lúc đó, Hồ quản sự đã chạy tới, lớn tiếng nói:

– Đã tìm được rồi! Đã tìm được người rồi…

Cửu Y mở bừng hai mắt, hấp tấp hỏi:

– Hắn đang ở đâu?

Hồ quản sự thở dài trước bộ dạng thê thảm của Cửu Y, nói:

– Ngũ hoàng tử đang ở Bảo Tâm Cung…

Bảo Tâm Cung, tẩm cung của Tâm Phi, mẫu phi của Nam Chánh Can.

Biết được mục đích, Cửu Y liền xoay người chạy đi, ngay cả ô cũng không thèm nhặt. Nàng chỉ muốn nhanh chóng, thật nhanh tới bên cạnh hắn.



Cùng lúc đó, trên một hành lang nọ, Thất hoàng tử Nam Chánh Hiên cùng với một đoàn thái giám, cung nữ hộ tống phía sau đang rải bước đi.

Mấy người thái giám, cung nữ cẩn thận che chắn cho Nam Chánh Hiên, sợ hắn bị mưa ướt. Nam Chánh Hiên năm nay chín tuổi, đã có bộ dạng của một tiểu đại nhân, trầm tĩnh hơn nhiều so với tuổi tác của hắn, vừa nhìn đã biết là một đại nhân vật không thể xem thường.

Đúng lúc đó, từ xa có tiếng động vang tới gây sự chú ý của Nam Chánh Hiên.

Là Cửu Y đang chạy trong mưa lớn.

Y phục nàng đầy bùn đất, tóc tai rũ rượi, khi đến gần chỗ Nam Chánh Hiên đứng thì bị vấp chân, ngã lăn ra đất. Thế mà, Cửu Y lập tức bò dậy, trông thấy Nam Chánh Hiên cũng không để ý, chỉ biết đó là một quý nhân nào đó, nàng gật mạnh đầu xem như hành lễ rồi lập tức đứng dậy chạy đi tiếp.

Thái giám bên cạnh Nam Chánh Hiên vô cùng tức giận trước thái độ vô lễ của Cửu Y, liền quát:

– Đó là cung nữ của nơi nào, lại dám vô lễ với Điện hạ như thế…

Lão thái giám đó còn muốn cho người đuổi theo Cửu Y bắt lại để trừng phạt mà Nam Chánh Hiên đã phất tay bảo ngừng.

Hai mắt Nam Chánh Hiên vẫn chăm chăm dõi theo phương hướng Cửu Y chạy đi.

Liền sau đó, Hồ quản sự dẫn theo người của Điện Học Cẩn cũng chạy tới, nhìn thấy Nam Chánh Hiên, bà và những người phía sau liền quỳ xuống hành lễ.

– Nô tì tham kiến Thất hoàng tử.

Nam Chánh Hiên lúc này mới dời mắt qua Hồ quản sự, lên tiếng hỏi:

– Các ngươi ở nơi nào?

Hồ quản sự cung kính nói:

– Bẩm Thất hoàng tử, chúng nô tì là cung nô của Điện Học Cẩn.

– Là người của Ngũ hoàng huynh sao?

– Dạ, đúng vậy.

– Tại sao các ngươi lại hấp tấp như vậy?

Hồ quản sự ngập ngừng, vẫn nói thật:

– Bẩm, bọn nô tì… là đi tìm Ngũ hoàng tử. Ngũ hoàng tử đã mất tích từ tối tới giờ, khó khăn lắm mới có tung tích nên bọn nô tì mới gấp gáp đi tìm người. Vô tình mạo phạm Thất hoàng tử, xin Thất hoàng tử rộng lòng bỏ qua…

Nói xong, đầu của bọn họ đã chạm tới đất.

Trong Hoàng cung này, những người không thể đắc tội nhiều lắm, trong đó đương nhiên có Thất hoàng tử trước mặt đây. Hắn không phải người tốt tính, có thể bao dung tất cả mọi người nhưng thường ngày cũng không khó chịu, khắc nghiệt với hạ nhân. Đã vậy, hắn còn là Hoàng tử được xem trọng, mẫu phi của hắn rất có quyền thế nữa. Nếu một khi đắc tội với hắn, không cần hắn phải ra tay, đã có khối người vì hắn mà xử lý trước rồi.

Nam Chánh Hiên cũng không để ý đến bọn họ, ánh mắt vẫn mãi dõi theo phương hướng Cửu Y đã đi…