*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tập Thiện Đường
– Hôm nay đã dạy đến phần nào rồi?
Nghe Hoàng thượng hỏi, lão sư liền cung kính trả lời một hai. Trong lúc đó, Hoàng thượng đi một vòng quanh lớp học, mắt nhìn vào bản viết trên bàn của các học trò, hễ bước tới bàn của ai thì đứa đó vô thức là căng cứng cả người. Hoàng thượng như không thấy sự lo lắng của tụi nó, vẫn thản nhiên như thường nếu thấy hợp ý cái nào thì lấy lên để xem một hai. Đứa được cầm bài lên đương nhiên càng căng thẳng nhưng trong lòng vẫn có chút tự hào, mong mỏi Hoàng thượng sẽ chú ý đến mình nhiều hơn.
Thế nhưng, lão Hoàng thượng chẳng nói câu nào, cứ thế đi qua khiến bao đứa phải hụt hẩng.
Dần dà, Hoàng thượng đã đi gần hết lớp. Theo bước chân Hoàng thượng tới gần, Nam Chánh Can càng kích động, trái tim thêm đập rộn ràng. Hoàng đế khi đó dường như đã bắt gặp ánh mắt trông chờ của Nam Chánh Can, thế nhưng, hắn lại thu hồi tầm nhìn, xoay đầu đi mất.
Nam Chánh Can ngỡ ngàng, trân trối nhìn theo bóng lưng xa dần kia, không thể thốt ra được tiếng gọi:
“Phụ hoàng…”
…
– Các ngươi cho điều gì là quan trọng nhất đối với Nam Quốc?
Hoàng đế đột ngột cất tiếng hỏi bọn nhỏ.
Mọi người sửng sốt trước câu hỏi bất ngờ của Hoàng đế. Một vấn đề tuy nói rõ ràng nhưng thật chất rất mơ hồ! Cái gì là quan trọng nhất? Quan trọng là muốn đề cập chuyện gì, tâm ý của Hoàng đế như thế nào?
Bọn nhóc còn nhỏ tuổi, không quá hiểu ra vấn đề trong đó, nhưng cũng cảm giác được có điều không đúng, không ai dám nói bừa, không khí trở nên trầm mặc.
Chính lão sư, người đã làm quan mấy mươi năm còn không dám mở miệng nói chắc, thử hỏi bọn nhóc có thể nói cái gì.
Chẳng lẽ Hoàng đế chỉ tùy tiện hỏi chơi.
Thời gian cứ nặng nề trôi qua, vẫn không có tiếng người trả lời, tụi nó có đứa thật nghĩ không ra, từ đầu đã bỏ cuộc cũng có đứa nghiêm túc suy ngẫm vấn đề trong đó.
– Ngươi nghĩ thế nào?
Hoàng đế chỉ điểm một đứa bất kỳ mà hỏi, người đã bị chỉ đích danh, Hữu Nhân, con trai nhà Hữu thượng thư, một trong những kẻ chuyên gây rối với Nam Chánh Can, không thể trốn tránh được mà phải đứng lên, ấp úng mãi bật ra hai chữ:
– Phú… quý…
– Phú quý?
Hoàng đế lặp lại lời hắn nói. Đã phóng lao, Hữu Nhân liều mạng nói:
– Tâu Bệ hạ, thần nghĩ được giàu có, của cải phong phú thì Nam Quốc sẽ mãi vững mạnh!!!
Nói xong, Hữu Nhân đã sợ cứng người, thấp thỏm nhìn Hoàng đế như chờ đợi phán quyết. Hoàng đế chẳng nói đúng sai, bảo:
– Cũng là ý kiến.
Xong, Hoàng đế rời sang chỗ khác. Thấy Hoàng đế đi rồi, Hữu Nhân mất hết sức lực ngã ngồi xuống, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Hoàng đế lại tiếp tục hỏi thêm vài đứa nhỏ khác, mỗi đứa một ý kiến, hạn chế không lặp lại lời của người trước đó đã nói. Đi một vòng, xem như Hoàng đế đã có cái nhìn khái quát.
– Ân nhi, ngươi nghĩ điều gì là quan trọng đối với Nam Quốc nhất?
Rốt cuộc, đã dời đến trọng tâm, tới lượt các Hoàng tử bị điểm danh.
Đại hoàng tử Nam Chánh Ân năm nay được mười tuổi, tư chất thượng đẳng, được dạy dỗ từ sớm, đã có dáng dấp của người trưởng thành, thông tuệ. Nam Chánh Ân đường hoàng đứng lên, rành rọt trả lời:
– Nhi thần cho điều quan trọng nhất chính là: Quân Vương! Nước một ngày không thể không Vua! Chỉ có minh quân mới có thể giúp Nam Quốc phát triển…
Hoàng đế gật gù đầu, lại nhìn sang lục Hoàng tử Nam Chánh Thuần ở kế bên. Nam Chánh Thuần biết tránh không khỏi, rụt rè đứng lên ấp úng một hơi vẫn không biết phải nói cái gì, rốt cuộc thừa nhận:
– Nhi thần không biết…
Hoàng đế khẽ thở dài nhưng cũng không ngoài ý muốn, phất phất tay bỏ qua cho Nam Chánh Thuần, Nam Chánh Thuần mừng rỡ như được đại xá càng khiến Hoàng đế thêm chán chường.
Như muốn lấy chút an ủi, không muốn tiếp tục nhìn mấy đứa con dốt nát kia của mình, Hoàng đế liền đảo mắt tìm Thất hoàng tử, Nam Chánh Hiên.
Nam Chánh Hiên tuổi nhỏ nhưng khí chất hơn người, thông minh có thừa lại còn là người biết tiến thoái, vô cùng được lòng Hoàng đế.
Nam Chánh Hiên đứng lên hành lễ với Hoàng đế xong thì trình tự nói:
– Nhi thần cho giang sơn là quan trọng nhất! Nam Quốc chỉ là Nam Quốc khi giang sơn nguyên vẹn!
Lời ít ý nhiều, không coi trọng vị trí vương quyền như Đại hoàng tử Nam Chánh Ân nhưng lại khiến Hoàng thượng gật gù hài lòng. Từ sớm đến giờ, người ta mới thấy Hoàng thượng nhẹ cười. Nam Chánh Hiên quả nhiên không chỉ được Hoàng thượng coi trọng, mà còn là kỳ tài hiếm có. Một cử chỉ nhỏ nhưng thế nào cũng sẽ lan truyền khắp nơi, cả quá trình diễn ra trong lớp học ngày hôm nay nữa. Tất cả sẽ tạo thành tiền đề cho rất nhiều sự phát sinh sau này…
Xem như đã được câu trả lời hài lòng, Hoàng đế đã muốn hồi cung rồi. Lúc này, đột ngột lại có tiếng động vang lên nơi cuối lớp khiến mọi người phải xoay đầu lại nhìn.
Là Nam Chánh Can!
Hắn đã đứng vụt dậy, làm ghế ngồi ngã xuống đất mới vang lên âm thanh vừa rồi.
Lần này, có muốn hay không thì Hoàng thượng cũng phải đối mặt với Nam Chánh Can.
Nam Chánh Can mặt đỏ bừng vì đè nén kích động trong nội tâm mình, chân mày hắn nhíu chặt, nghiêm mặt nói:.
– Nhi thần cũng muốn trình bày quan điểm của mình!
Không ai cần biết hắn có thành ý hay không, chỉ nội nhìn biểu cảm trên mặt hắn hiện giờ, người ta đã xếp hắn vào loại hung hăng, càn quấy.
Nam Chánh Can cố chấp đối mắt với Hoàng đế, không chịu từ bỏ. Lão Hoàng đế cau mày nhìn Nam Chánh Can, đối với đứa con này, thật sự không biết nên đối xử thế nào.
Hoàng đế xoay người, tỏ vẻ không muốn nghe Nam Chánh Can nói. Nam Chánh Can vẫn không muốn chịu thua, lớn tiếng nói:
– Ngài không thể nghe nhi thần nói một câu sao?
Hắn là Hoàng đế! Là chí tôn vô thượng! Từ trước tới giờ có ai dám trái ý hắn? Nam Chánh Can lại dám chất vấn hắn?
Hoàng đế xoay đầu nhưng mặt nặng nề thấy rõ, ai nấy đều co rúm sợ hãi thịnh nội của long nhan.
Nam Chánh Can vẫn không nhún nhường.
Cố chấp hay bất khuất?
Hoàng đế trầm giọng nói:
– Ngươi nói đi! Miễn cho ngươi có ý nghĩ trẫm bất công!
Nắm tay nhỏ của Nam Chánh Can càng xiết chặt, cắn chặt môi tới đau xót để ngăn bản thân mình không thể rơi nước mắt. Nam Chánh Can hít vào một hơi sâu, nghiêm trang nói:
– Đối với Nam Quốc, không phải danh lợi, phú quý hay giang sơn mà chính là dân! Là từng lê dân bách tánh của Nam Quốc! Có con dân Nam Quốc, đất này mới được gọi là nước Nam! Có nước Nam mới có Vua Nam Quốc!
Từng lời nói hùng hồn của Nam Chánh Can đập vào tai mọi người, chấn động không ngừng.
Nhưng bọn họ là sợ hãi!
Sợ hãi trước lời đại nghịch của Nam Chánh Can! Sợ hãi tòa băng sơn đang tỏa khí lạnh cuồn cuộn, Hoàng đế!
Nam Chánh Can lại dám đặt đám dân đen dốt nát lên trước cả vị trí độc tôn của Hoàng đế? Phải nói là hắn quá ngông cuồng hay quá ngu si đây?
Ở trước mắt mọi người, Hoàng đế đùng đùng bước tới chỗ Nam Chánh Can. Nam Chánh Can đương nhiên nhận rõ cơn giận của Hoàng đế nhưng hắn vẫn chăm chăm chống lại, không chút nhún nhường.
– Đây chính là suy nghĩ của ngươi?
Hoàng đế âm trầm cất tiếng hỏi, giọng điệu đầy uy hiếp.
Nam Chánh Can nghiến chặt răng, vẫn không chịu lùi bước, cứng miệng nói:
– Phải! Đó là suy nghĩ của nhi thần!
– Không thay đổi?
Nam Chánh Can vẫn đứng sừng sững, không nhún nhường.
– Chấp mê bất ngộ!
Hoàng thượng kết luận. Xong, hắn giơ một tay ra, lão thái giám bên cạnh liền đặt vào tay hắn một cái thước bản.
– Ngươi có rút lại lời nói của mình hay không?
Nam Chánh Can vẫn chăm chăm nhìn lão Hoàng đế, không có hối lỗi, không hối hận.
Bốp bốp
Chuyện Nam Chánh Can bị Hoàng thượng đánh tay chẳng mấy chốc đã truyền khắp Hoàng cung. Trong Điện Học Cẩn, đương nhiên mọi người cũng đã nhận được tin tức, chỉ là không ai nghĩ nói cho Cửu Y nghe.
Hôm đó, Cửu Y chờ mãi không thấy Nam Chánh Can về, trong bụng đột nhiên lại rối rắm, cảm thấy có chuyện không lành. Cửu Y không chờ nữa mà đi ra ngoài nghe ngóng, rồi những lời bàn tán kia đã lọt vào tay Cửu Y.
Cửu Y ngây ngốc.
Nam Chánh Can bị đánh?
Vì nói trái ý Hoàng thượng?
Vì xem nhẹ đạo lý quân thần?
…
Cửu Y trong lúc không suy nghĩ đã chạy đi, muốn đi tìm Nam Chánh Can. Hai mắt nàng ửng đỏ, giọt nước mắt đảo quanh trong mắt, trong lòng càng khó chịu dữ dội. Vừa ra khỏi cổng Điện Học Cẩn, Cửu Y liền chạm mặt Nam Chánh Can.
– Nàng đi đâu?
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Nam Chánh Can, Cửu Y sửng sốt trong giây lát, lại muốn hỏi han hắn, muốn xem vết thương của hắn. Nhưng hai tay Nam chánh Can khuất sau tay áo, không thể thấy được.