“Được, lập tức đi.” Lâm Dịch cắn chặt răng, rốt cuộc tìm về giọng của mình, miệng đắng chát: “… Tôi đi cùng em.”
“Anh?”
“Em không lái xe được. nhỡ, nhỡ muộn thì làm sao bây giờ?”
Lâm Gia Duệ vừa nghe mấy lời này quả nhiên gật đầu, thúc giục Lâm Dịch: “Thế nhanh lên.”
Lâm Dịch hoài nghi mình cũng điên thật rồi.
Biết rõ đây là mơ không thể thành hiện thực nhưng lại luyến tiếc đánh thức Lâm Gia Duệ, ngược lại quyết tâm hãm sâu cùng cậu. Hắn không có thời gian nhiều để suy nghĩ, tùy tiện mặc một bột quần áo, mở cửa ra ngoài.
Lâm Gia Duệ từ khi bị trói đến biệt thự thì không rời khỏi đây, khoảng thời gian này bệnh cũ tái phát, thân thể kém hơn trước nhiều, cho dù là mùa hè nóng nực, đầu ngón tay cậu vẫn lạnh lẽo. Lâm Dịch nắm lấy bàn tay lạnh giá ấy, kéo cậu xuống cầu thang.
Trong bóng đêm mọi thứ tĩnh lặng.
Giờ này đám người Mặt Sẹo canh giữ dưới tầng một đã đi ngủ, Lâm Dịch không kinh động đến bất cứ ai, mở đèn phòng khách, từ ngăn kéo lấy một chiếc chìa khóa xe, tiếp tục kéo Lâm Gia Duệ ra ngoài.
Lâm Gia Duệ giờ trở nên thật nghe lời.
Chỉ cần có thể đến hôn lễ trong tưởng tượng kia, cho dù phía trước có là đường đến địa ngục cậu cũng sẽ đi theo Lâm Dịch.
Lâm Dịch lái xe ra khỏi gara, không đợi cậu bảo Lâm Gia Duệ đã ngồi vào ghế phó lái, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nói: “Đi thôi.”
Cậu không nói muốn đi đâu, Lâm Dịch cũng không hỏi. Trừ phi hắn có khả năng khiến thời gian đảo ngược, nếu không dù chạy đến tận cùng thế giới vĩnh viễn không đến nơi.
Nhưng Lâm Dịch vẫn khởi động xe, dẫm chân ga, ô tô lao như bay.
Biệt thự mặc dù ở vùng ngoại ô, nhưng giao thông xung quanh không tệ, đi ra ngoài không bao lâu liền ra đến đường lớn. Bên đường không có ngừoi ở, chỉ có những vườn hoa thật lớn, mùa xuân hoa nở rồi lại tàn, trong bóng đêm yên tĩnh lại có bầu không khí hoang vắng.
Lâm Dịch cứ đi thẳng, thi thoảng quay sang nhìn Lâm Gia Duệ bên cạnh, thấy cậu ngồi ngay ngắn, hai tay chéo nhau có chút run rẩy, miệng lầm bầm không biết nói gì. Hắn một tay giữ vô-lăng, tay kia vươn ra phủ trên tay cậu.
Lâm Gia Duệ ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi: “Không kịp sao?”
Tim Lâm Dịch như dừng lại, thật sự không biết trả lời như thế nào mới tốt, nhưng Lâm Gia Duệ cứ chăm chú nhìn hắn, tựa như nhìn một người cứu mạng, chỉ cần nghe thấy một từ “Không” cậu sẽ chết ngay lập tức. Lâm Dịch nhắm mắt, gian nan gật đầu, “Đương nhiên.”
Lâm Gia Duệ nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ chút tươi cười, y như dáng vẻ toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn mười năm trước.
Lâm Dịch siết chặt tay lái, chỉ hận thời gian vô tình, hắn tăng tốc xe đến mấy cũng không thể trở về ngày nào đó của mười năm trước, không thể ngăn cản được hôn lễ đã cử hành đó.
Xe lao đi một lúc, rồi dần dần giảm bớt, Lâm Dịch nhấn chân ga đến mấy cũng không tác dụng, rồi xe hoàn toàn dừng lại, hắn mới phát hiện hết xăng. Chỉ có thể trách hắn, đã lâu rồi không lái xe, lại còn lặng lẽ ra ngoài đêm khuya, nên không chú ý đến điểm này. Giờ xe dừng bên đường, trước sau không nhà cửa, hoàn toàn không di chuyển được.
Lâm Dịch vô kế khả thi, mở cửa bước xuống, hung hăng đá vào xe, Lâm Gia Duệ so với hắn bình tĩnh hơn nhiều, cũng bước xuống xe, hỏi: “Có phải xe hỏng không?”
“Tiểu Duệ…”
“Không sao, tự tôi đi là đến mà.”
Nói xong, cũng không liếc nhìn cái ô tô, nhìn đường trước mặt, kiên định bước về phía trước.
Lâm Dịch đương nhiên không thể mặc kể cậu chạy loạn, vội vàng đuổi theo.
Trăng treo giữa trời.
Ánh trăng chiếu kéo dài chiếc bóng, trên đường lớn trống vắng, chỉ hai người họ vùi đầu bước đi.
Lâm Gia Duệ đã lâu không ra ngoài, thể lực tinh lực không so được với trước, đi một hồi, hơi thở trở nên dồn dập. Vừa lúc chân đi không ổn, không cẩn thận cậu trượt chân chút nữa ngã nhào xuống đất.
Cũng may Lâm Dịch vẫn luôn nắm tay cậu, vội vàng đỡ lấy nói: “Tiểu Duệ, thân thể em hư nhược, không thể đi tiếp.”
Lâm Gia Duệ không để ý, tuy cước bộ lảo đảo nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng tắp phía trước, vẻ mặt như muốn nói dù thế nào cậu cũng phải đi.
Lâm Dịch đành lui từng bước: “Thế dừng lại nghỉ một chút, giờ còn sớm, nhất định có thể đến nơi.”
Lâm Gia Duệ vẫn không chịu.
Lâm Dịch thở dài, tiến lên trước cậu hai bước rồi ngồi xổm xuống, “Lên đây đi.”
Lâm Gia Duệ im lặng.
Lâm Dịch quay đầu lại giục: “Nhanh lên, tôi cõng em.”
Lâm Gia Duệ do dự một chút, cuối cùng tâm tình vội vàng đến hôn lễ chiến thắng tất cả, dựa vào lưng Lâm Dịch, tay đặt lên vai hắn.
Lâm Dịch sớm biết cậu dạo gần đây gầy đi không ít, nhưng khi cậu dựa vào lưng hắn mới phát hiện cậu nhẹ lắm, người trên lưng mà không có cảm giác gì. Hắn không biết đích đến là nơi đâu, cũng chẳng quản đi theo hướng nào, chỉ chầm chậm bước về phía trước.
Lâm Gia Duệ im lặng nằm trên lưng cậu, hô hấp nóng ấm phả vào lỗ tai hắn, cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên cậu mở miệng: “Anh ấy trước kia cũng từng cõng tôi.”
Lâm Dịch biết anh ấy là ai, buồn bã không lên tiếng.
Lâm Gia Duệ không cần người tiếp lời, “Năm đó bọn tôi nghỉ hè ở nông thôn, tôi ham chơi chạy vào núi bắt thỏ hoang, kết quả trật chân còn lạc đường nữa, cho là bản thân không ra ngoài được.”
“Sao có thể? Khẳng định sẽ có người tìm được em.”
“Đúng thế, rồi khi trời tối, tôi nghe thấy có nhiều người ở khắp ngọn núi gọi tên tôi. Nhiều người đi tìm tôi như thế, tôi lại nhận ra duy nhất giọng của anh ấy.” Lâm Gia Duệ dựa trên vai Lâm Dịch cười, “Đừng nói mười người, một trăm người, cho dù đứng giữa vạn người, tôi cũng có thể nhận ra ảnh.”
Lâm Dịch im lặng không nói.
“Anh ấy tìm thấy tôi rồi giống như bây giờ này, cõng tôi trên lưng đi cả chặng đường. Đêm hôm đó trăng sáng hơn hôm nay nhiều, tôi chỉ mong con đường núi kia càng dài càng tốt, đi mãi cũng không đến nơi.”
Lúc Lâm Gia Duệ nói những lời này, trong giọng đầy dịu dàng tình cảm.
Đúng, cậu vẫn còn trong kí ức mười năm trước, vẫn không biết chuyện gì xảy ra sau này.
Cổ họng Lâm Dịch đắng chát, không nói nên lời, chỉ thầm nghĩ trong lòng, hắn cũng mong con đường này dài mãi, có thể cõng Lâm Gia Duệ trên lưng như thế, đi mãi về phía trước.