Tiểu Duệ, tôi yêu em.
Giả đối!
Tiểu Duệ, tôi thật lòng với em.
Dối trá!
Tiểu Duệ…
Giọng Lâm Dịch trầm thấp khàn khàn, dịu dàng vô cùng, cúi xuống hôn cậu, một lần nữa gọi tên cậu.
Nhưng Lâm Gia Duệ không động đậy.
Cậu đã biết tình tiết phía sau vở kịch.
Quả nhiên, sau đó hình ảnh thay đổi, cậu nhớ tới căn nhà chính Lâm gia quen thuộc. Trong phòng khách náo nhiệt, một đám người quen đến chào hỏi, chúc mừng cậu thi đậu trường đã mong ước từ lâu. Bọn họ đều nhận được thiệp mời của ông nội, chỉ là không ai ngờ, Lâm Dịch trăm phương ngàn kế, sắp xếp trò hề trong lễ mừng thọ.
Lâm Gia Duệ biết mình đang nằm mơ.
Nhưng bất kể lặp lại bao lần, cậu vẫn không thoát được cảnh này. Mắt cậu thấy Lâm Dịch đứng dậy kính rượu một vòng, cười nói bảo hắn cho mọi người cùng xem món quà hắn đã chuẩn bị, sau đó đi đến mở TV. Ấn nút, hắn quay đầu nở nụ cười.
Lâm Gia Duệ cảm thấy ngũ phủ lục tạng quặn đau, nhưng không cách nào hét lên, không tiến lên ngăn cản, ngược lại cũng cười rộ theo. Cậu im lặng nhìn trên màn hình xuất hiện hình ảnh khó coi, im lặng nghe tiếng Lâm Dịch vọng bên tai —–
Tôi yêu em.
Lâm Gia Duệ mở choàng mắt, rốt cục tỉnh táo.
Cậu chẳng qua gặp ác mộng thôi mà dường như dùng hết cả sức lực toàn thân, sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa, ngay cả quần áo cũng ướt. Lúc này vẫn nửa đem, cậu quay đầu nhìn người bên cạnh, giường phía Lâm Dịch trống không.
Lâm Gia Duệ xoay người xuống giường, ra khỏi phòng tìm một lượt, cuối cùng tìm thấy hắn ở ngoài ban công. Lâm Dịch tựa vào lan can ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trong tay cầm điếu thuốc lá, điểm sáng lọt vào trong mắt cậu, thật sự cô đơn động lòng không nói nên lời.
Lâm Gia Duệ dù sao cũng không ngủ được, nhấc chân đi qua.
Lâm Dịch liếc mắt nhìn cậu hỏi: “Sao tỉnh rồi?”
“… Nãy gặp ác mộng.”
Lâm Dịch duỗi tay kéo Lâm Gia Duệ vào lòng, vuốt đầu cậu: “Mơ thấy cái gì?”
Lâm Gia Duệ đương nhiên không nói ra, lắc đầu: “Tỉnh lại thì quên mất.”
Lâm Dích hít một hơi thuốc, đưa nửa điếu còn lại cho Lâm Gia Duệ, nhướn mi: “Thử không?”
Lâm Gia Duệ nghiêng đầu qua hít một hơi, kết quả ho khan.
Lâm Dịch vội vàng dập thuốc, vừa vỗ lưng cho cậu vừa cười: “Không thì để tôi đoán xem em mơ cái gì?”
Lâm Gia Duệ giật mình, còn chưa kịp nói gì Lâm Dịch đã tiến lại gần hôn lên mắt cậu, giọng điệu dịu dàng vô cùng: “Ừm, có phải giống như bây giờ không?”
Lâm Gia Duệ cảm thấy ngực đau tức.
Cậu không dám tin cúi đầu, phát hiện trước ngực máu chảy đầm đìa, tay phải Lâm Dịch xuyên qua ngực bóp lấy trái tim cậu. Lâm Dịch vẫn dáng vẻ thâm tình đó, dùng ánh mắt khi nói thương cậu, sau đó… không lưu tình chút nào bóp nát trái tim cậu.
“A—–“
Lâm Gia Duệ hét to giật mình tỉnh lại, thiếu chút nữa ngã từ sopha xuống.
Cậu kinh hoảng thở hổn hển, đưa tay đè lại ngực mình. Cậu nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, không xác định, trái tim này có phải đã vỡ vụn hay không?
Lâm Dịch ở bên cạnh cũng hoảng sợ, vươn tay sờ trán cậu hỏi: “Sao thế này? Có phải mơ thấy ác mộng không? Thời tiết này còn ngủ ở sopha, em không sợ bệnh à.”
Lâm Gia Duệ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Lâm Dịch trước mắt, không biết hắn cuối cùng là thật hay giả. Qua hồi lâu mới phục hồi tinh thần, thì thầm: “Tôi thật sự tỉnh sao?”
Lâm Dịch vừa bực vừa buồn cười: “Mặt trời xuống núi rồi, em còn ngủ chưa đủ?”
Lâm Gia Duệ nhìn ngoài cửa sổ, quả thật mặt trời đã về phía tây, mà trên sàn nhà còn có quyển sách đang mở, là khi cậu ngủ không cẩn thận rớt xuống.
Nghĩ lại.
Tối hôm qua cậu nghe xong Lâm Dịch nói xong câu đó, dường như cả đêm không chợp mắt, đến giữa trưa ăn cơm xong mới tựa vào sopha ngủ một giấc.
Cho nên, hiện tại là thế giới chân thật?
Lâm Gia Duệ nghĩ thế, rồi lại ẩn ẩn cảm thấy, tất cả trong mơ sẽ không xảy ra.
Tim của cậu, tùy thời nằm trong tay Lâm Dịch.
Lâm Dịch thấy cậu ngồi ngẩn người, liền đưa tay chọc chọc mặt cậu: “Nếu tỉnh rồi tới đây kí cái này.”
“Kí cái gì?”
Lâm Dịch chỉ tờ giấy trên bàn: “Em chỉ cần kí tên, những thứ khác tôi sẽ xử lí.”
Lâm Gia Duệ đi qua nhìn thấy lắp bắp kinh hãi. Cậu vội vàng đưa tay lên miệng, mạnh mẽ cắn một cái, đau đến nhíu mày, mới xác định mình tỉnh táo, há miệng đọc: “Đơn xin li hôn?”
Lâm Dịch gật đầu, đương nhiên nói: “Em biết em kết hôn vì giận tôi, giờ cũng hết giận rồi nhỉ? Làm thủ tục sớm một chút, miễn phièn toái sau này.”
Lâm Gia Duệ bất động.
Một lát sau, nắm chặt tay, chỉ nói bốn chữ: “Tôi không thể kí.”
“Tiểu Duệ, đừng đối nghịch với tôi.” Lâm Dịch nhàn nhạt ngồi xuống sopha, đưa tay cởi cà vạt: “Tính tôi không tốt, nóng giận sẽ dọa người.”
Lâm Gia Duệ vẫn nói câu kia: “Tôi không thể kí.”
Không phải không kí mà là không thể kí.
Cậu tốn nhiều tâm tư cùng Bạch Vi Vi giả kết hôn, không phải là đùa, cậu vì… vì…
Lâm Dịch thấy cậu nhất định không chịu, thế mà không làm khó cậu, cầm cà vạt đứng lên, cầm tờ giấy lên nhìn: “Không kí thì thôi, tôi nghĩ cách khác.”
Lâm Gia Duệ từng thử qua tính tình của hắn, biết hắn nói càng thoải mái thì có nghĩa càng tức giận, vội vàng hỏi: “Chú muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì? Không thể đánh em không thể mắng em, đành tìm người khác trút giận.” Lâm Dịch nâng tay Lâm Gia Duệ lên hôn, khóe miệng hơi nhếch, “Dù sao biện pháp li hôn rất nhiều, ví dụ như, khiến người kia biến mất trên cõi đời này…”
Tim Lâm Gia Duệ nhói một cái.
Lâm Dịch nhanh chóng buông tay cậu, thắt lại cà vạt, xoay người bước ra cửa.
Lâm Gia Duệ tuyệt không để hắn hại Bạch Vi Vi, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo, nhưng trên người cậu không còn sức, vừa bước mấy bước cảm giác dưới chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Ý thức của cậu có một khoảng trống rỗng.
Chờ khi cậu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng Lâm Dịch, bên tai lùng bùng, tựa như nghe thấy Lâm Dịch đang hỏi: “Tiểu Duệ, em thế nào? Có muốn đi bệnh viện không?”
Lâm Gia Duệ lắc đầu, cố hết sức nắm lấy tay Lâm Dịch, nhỏ giọng: “… Tôi.”
Giọng cậu thật sự rất nhẹ, Lâm Dịch cúi gần xuống mới nghe thấy cậu nói: “Người nên biến mất… là tôi.”