Sức Lâm Dịch lớn nhưng quyết tâm của Lâm Gia Duệ kiên định hơn, cuối cùng giãy ra khỏi ngực hắn, mở cửa bước ra ngoài.
Cậu hiểu rất rõ Lâm Dịch, cho dù không quay đầu lại, cũng đoán được sắc mặt người kia khó coi thế nào, hành động của cậu khẳng định chọc giận hắn. Nhưng không sao hết, không lâu nữa, tâm nguyện nhiều năm qua của Lâm Dịch sẽ thành hiện thực, tới lúc đó, ai còn nhớ tranh chấp nho nhỏ hôm nay?
Lâm Gia Duệ ra ngoài gọi xe đến nơi hẹn Bạch Vi Vi, hai người trò chuyện vui vẻ, chờ khi bàn bạc ổn thỏa thì đã mười một giờ. Lâm Gia Duệ lại gọi xe về, mở cửa phát hiện trong phòng trống rỗng, Lâm Dịch sớm không thấy bóng dáng.
Cậu gọi điện cho hắn hai lần, lần đầu không ai nhấc máy, lần thứ hai tắt máy.
Xem ra chiến tranh lạnh lại thăng cấp, đây là chia tay sao?
Lâm Gia Duệ nghĩ nghĩ, không gọi điện lần thứ ba, chỉ với lấy ngăn kéo ở đầu giường lấy lọ thuốc, nuốt hai viên, nằm một mình trên giường ngủ.
Cũng chẳng sao cả.
Dù sao Lâm Dịch đến hay đi cho tới giờ, không tới lượt cậu hỏi.
Lâm Gia Duệ không nghĩ tới chính là scandal của cậu và Cố Ngôn ngày càng nghiêm trọng. Giống như có người sau lưng giật dây, không chỉ mỗi ngày đều có phóng viên đến studio tìm người, ngay cả trên mạng cũng rần rần bàn tán, lời đồn linh tinh loạn cả lên, khiến bọn họ khi quay phim cũng muốn điên.
Cố Ngôn là người của công chúng, không thể không bày ra nụ cười động lòng, mỗi lần làm sáng tỏ quan hệ giữa anh ta và Lâm Gia Duệ cười đến cứng cả mặt. Lâm Gia Duệ còn hơn anh nhiều, bất kể ai cũng xa cách, không sợ đắc tội đám phóng viên chút nào, mỗi lần đều chạy lên xe nhanh nhất.
Kể cả như vậy, hai người vẫn không thắng nổi.
Sau Lâm Gia Duệ cũng thấy phiền, dứt khoát cho Cố Ngôn hai ngày nghỉ, cậu nhân cơ hội này xử lí chút việc riêng. Sáng sớm hôm nay cậu ra ngoài làm việc, chiều, nhìn thấy còn sớm liền trở về studio sửa lại vài phân cảnh. Lúc kết thúc công việc thấy Trần Lập và trợ lí tiểu Trương thì thầm gì đó với nhau, thấy cậu đi qua liền tản ra.
Trong lòng cậu kì quái, nhìn thêm mấy lần, lúc này mới phát hiện trên mặt Trần Lập xanh tím, khóe miệng bị rách, một bên mắt sưng tím. Dáng vẻ này quả thực giống bị người ta đánh.
Lâm Gia Duệ biết diễn viên quý nhất là khuôn mặt, Trần Lập tính cách lại ôn hòa trầm lặng, sẽ không rước phiền toái, trừ phi…
Cậu nheo mắt, trong lòng có phán đoán, bèn tiến lên từng bước: “Tiểu Trần, mặt của cậu là sao?”
“Đạo diễn Lâm, em không nghĩ hôm nay anh lại đến, em…”
“Cậu làm sao lại bị thương?”
“Không có gì, chỉ là bản thân không cẩn thận, không cẩn thận…” Cậu ta nghẹ nửa ngày, ấp úng nói không ra lí do.
Lí do này thật sự cũng không ổn lắm, nói không cẩn thận bị ngã, ai tin? Cũng không thể do cậu ta phấn khích quá chạy đi chơi boxing?
Lâm Gia Duệ vừa thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu ta, biết mình đoán trúng, hỏi: “Có phải bị người ta đánh không?”
Trần Lập không phải người nói dối, mắt thấy không thể lừa được đành thú thật: “Em sáng nay ra cửa bị mấy người chặn ở cầu thang, bọn họ nói cho em một bài học để em…”
Cậu ta lặng lẽ dò xét sắc mặt Lâm Gia Duệ, mới nói tiếp: “Để em sau này cách xa đạo diễn Lâm một chút.”
“Mấy người này có phải giống bọn lưu manh, trong đó có một tên trên mặt có vết sẹo không?”
Trần Lập hạ mắt không nói gì, coi như đồng ý.
Nếu Mặt sẹo ra mặt, thì kẻ đứng đằng sau không nói cũng biết là ai. Lâm Gia Duệ nắm chặt tay, lại chậm rãi buông ra, kiềm chế lửa giận trong lòng, ôn tồn trấn an Trần Lập mấy câu. Sự việc từ cậu mà ra, tất nhiên phải để cậu giải quyết, cũng may Trần Lập chỉ bị chút thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là ổn, cậu hiện tại lo lắng nhất là Cố Ngôn.
Nhớ tới lời uy hiếp ngày đó của Lâm Dịch, Lâm Gia Duệ nghĩ mà thấy sợ không thôi, vội gọi điện cho Cố Ngôn, chờ một lúc điện thoại thông, nhưng không có người trả lời. Cậu lập tức gọi cho Lâm Dịch, kết quả tắt máy. Cậu không dám chậm trễ, quay đầu nói với trợ lí tiểu Trương: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
“A? Đạo diễn Lâm không phải anh không biết lái xe à, lấy chìa khóa làm gì?”
“Nhanh lên, tôi gấp lắm.”
Lâm Gia Duệ không lên giọng chỉ nghiêm mặt nói một câu, khí thế đã đủ khiếp người.
Tiểu Trương không dám cãi lại, ngoan ngoãn đưa chìa khóa xe.
Lâm Gia Duệ đoạt lấy bước nhanh ra khỏi studio, lên xe, không chút do dự khởi động ô tô. Cậu tuy không thi đỗ lấy bằng nhưng lái xe vẫn có thể, hiện tại thời gian cấp bách, đành phải vứt bỏ mọi quy tắc giao thông.
Cậu không rõ Cố Ngôn hiện ở nơi nào, lái xe qua nhà anh ta tìm trước tiên, sau đó nhớ anh ta có cái nhà hàng ở trung tâm, vội vàng chạy sang đó. Cậu lái xe không được thông thạo cho lắm, dọc đường lảo đảo uốn éo, kinh hồn bạt vía, lúc nào cũng có nguy cơ xảy ra tai nạn. Vận may của cậu không biết là tốt hay xấu, thế mà bình an vô sự đến gần khu nhà hàng, còn gặp Mặt sẹo và mấy thằng đàn em trên đường. Mặt sẹo trước giờ luôn cung kính với cậu, dưới sự truy hỏi của cậu đành nói chỗ của Cố Ngôn.
Lâm Gia Duệ lại ngựa không dừng vó chạy đi, cuối cùng tìm được Cố Ngôn ở một bãi đỗ xe. Cố Ngôn và fan nam đưa bánh chẻo nhân rượu kia ở cùng một chỗ, hai người đều bị thương không nhẹ, hiển nhiên đã bị người đấm cho một trận.
Lâm Gia Duệ nhíu mày: “Vẫn tới chậm một bước.”
Sau đó mở cửa xe phía sau, vừa đỡ cánh tay Cố Ngôn, vừa nói: “Mau lên xe, tôi đưa mấy người đến bệnh viện.”
Cố Ngôn “Ừ” một tiếng, khập khiễng ngồi vào xe. Đáng thương, trên người anh toàn vết thương, không hiểu sao lại bị trận tai bay vạ gió này, Lâm Gia Duệ nhấn chân ga, mặc cho xe nổi điên lao vút đi, trong xe xóc nảy giải thích qua sự tình.
Đương nhiên cậu giấu tiệt quan hệ giữa mình và Lâm Dịch, chỉ nói scandal ảnh hưởng tới danh dự Lâm gia nên chọc giận mấy nhân vật cầm quyền.
Cố Ngôn sau khi nghe xong, đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi: “Đạo diễn Lâm, tôi nhớ rõ cậu hình như không lái xe?”
“Ừ, chưa bao giờ lái thôi mà.” Lâm Gia Duệ không quay đầu lại, tùy ý đáp: “Sau đó phát hiện thật đơn giản.”
Cố Ngôn nghe mà hết hồn, ôm lấy fan nam bên cạnh, kêu to: “Dừng xe.”
Lâm Gia Duệ nhíu mày, quả thực phanh lại, nhưng không liên quan đến Cố Ngôn mà do đằng sau có mấy chiếc xe đuỏi theo, rất có kĩ xảo chặn đường cậu, khiến cậu không thể không dừng. Xe đuổi theo thuần một màu đen, trên chiếc xe ở giữa có thể nhìn rõ người lái xe là Mặt sẹo. Ghế sau cũng có người ngồi nhưng bị cửa kính xe che mất chỉ có thể nhìn góc mặt nghiêng anh tuấn của người nọ.
Lâm Gia Duệ bấm còi, hạ cửa kính xe xuống lạnh lùng nói: “Nhường đường!”
Mấy chiếc xe không chút xê dịch.
Lâm Gia Duệ biết Lâm Dịch đang phân cao thấp với cậu, trừ phi cậu cúi đầu nhận thua, nếu không, hôm nay tuyệt đối không xong viẹc. Cậu im lặng chăm chú nhìn phía trước, hai tay đặt trên vô lăng nắm chặt, trên mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh. Rồi lại chậm rãi buông lỏng, vẻ mặt bình tinh mở cửa xuống xe, nói với Lâm Dịch ngồi đối diện trên một chiếc xe khác: “Có chuyện gì nhắm vào tôi là được, đừng gây phiền cho bạn của tôi.”
Lâm Dich cúi đầu nở nụ cười, ngắn gọn phun ra hai chữ: “Lên xe.”
Giọng nói không quá nghiêm khắc nhưng ngữ khí bá đạo cực điểm, nghe thấy không ai dám làm trái.
Lâm Gia Duệ quay đầu ném chìa khóa cho Cố Ngôn, bảo anh ta đến bệnh viện trước, rồi sửa sang lại áo, mang theo vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo đi qua mở cửa xe ngồi vào. Cậu vừa lên xe, Mặt sẹo liền khởi động, mấy chiếc khác cũng khởi động theo, chốc lát phóng đi như bay.
Bóng đêm dần sâu.
Ánh đèn ngoài đường hắt qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt Lâm Dịch, lộ ra mị lực động lòng người khó có thể tả. Hắn khá vừa lòng với biểu hiện nghe lời của Lâm Gia Duệ, ngón tay ấn hạ cửa kính xe một chút: “Chuyện hôm nay, tôi chỉ muốn cho Cố Ngôn một bài học mà thôi.”
“Thật vậy sao? Tôi nhìn giống như giết gà dọa khỉ, muốn cho tôi nhìn.”
Lâm Dịch đưa tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu: “Đương nhiên, thuận tiện nhắc nhở em, sau này đừng tùy tiện tìm người giảm stress.”
“Nói bao lần rồi, tôi với Cố Ngôn chỉ là bạn bè bình thường. Về chuyện chú lo lắng, tôi cam đoan sẽ không xảy ra nữa, từ nay về sau, tình yêu và trung thành của tôi chỉ dành cho một người.”
Lâm Dịch nhếch môi, ánh mắt lộ chút ý cười.
Lâm Gia Duệ nói tiếp: “…Chính là vợ tương lai của tôi.”
Nụ cười trên mặt Lâm Dịch thoáng chốc cứng lại, mãi sau trong cổ họng mới phát ra âm thanh: “Cái gì vợ?”
“Tháng sau tôi kết hôn.” Lâm Gia Duệ cười rộ lên, con ngươi sâu thẳm như trời đêm, “Hoan nghênh chú tới dự lễ.”