Ngô Lão Cẩu rất nghe lời gật gật đầu, sau buông Tam Thốn Đinh trên cổ tay áo xuống, định cho nó ngửi ra vị trí của A Tĩnh.
Lúc này, trên mặt đất đã bị a-xít ăn mòn đến mức gồ gề, sau khi bị hoà lẫn với máu của thi anh, vốn a-xit có chất lỏng màu xanh lại chuyện thành màu trắng xám. Bốn bàn chân nhỏ của Tam Thốn Đinh giẫm lên mặt đất, tỏ vẻ khó chịu vòng vòng tại chỗ, lại giống như cực kỳ chán ghét không chịu đi lên phía trước.
Mùi a-xít trong không khí không ngừng đốt cháy đường hô hấp, Trần Bì A Tứ cảm thấy sốt ruột không chịu nổi, liền hỏi: “Con chó quỷ này lại giở chứng gì vậy?”
Ngô Lão Cẩu nghe xong không có phản ứng, Trương Khải Sơn lại lặng lẽ nhíu mi, Hoắc Tiên Cô im lặng liếc nhìn Trần Bì A Tứ một cái.
“Cái mũi của nó rất nhạy, mùi a-xít ở đây quá nồng nên tạm thời không thể dùng được.” Ngô Lão Cẩu đau lòng nhìn xung quanh một lượt, ngồi xổm xuống ôm Tam Thốn Đinh đặt trên lòng bàn tay mình. Con chó nhỏ liếm liếm tay y, kêu ử ử hai tiếng.
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, ngẩng đầu nói với Trương Khải Sơn bên cạnh: “Hình như Tam Thốn Đinh muốn nói tin tức quan trọng gì đó cho chúng ta biết, chỉ tiếc chúng ta không còn đủ thời gian để chờ nữa. Trừ phi —-”
Trương Khải Sơn hất mi: “Trừ phi cái gì?”
Biểu tình trên mặt Ngô Lão Cẩu nhất thời trở nên có chút xao xuyến. Y vốn định đùa một chút nói ‘trừ phi ở đây có người nghe hiểu được tiếng chó thì có thể hiểu Tam Thốn Đinh muốn nói gì’, nhưng lúc này lại đang ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn vào gương mặt đang trông xuống của Trương Khải Sơn, con ngươi bình thường vừa sáng vừa sâu nhìn theo góc độ này rõ ràng rất khác biệt, một tia sáng lướt qua mắt hắn, nhưng không phải đôi mắt quen thuộc không chút gợn sóng.
Ý nghĩ bị chặn ngang khiến y quên mất vừa nãy mình định nói gì, lập tức giật mình, không ngờ nơi chân phải đang giẫm lên đột nhiên lún xuống, y bất ngờ không kịp đề phòng, đùi phải bị thứ gì đó kéo theo. Y đang kinh ngạc, tay trái trống không quơ quào theo bản năng, rất nhanh nắm được bàn tay phải Trương Khải Sơn đang đưa ra.
Cảm giác được thứ đang nằm chân phải của mình dưới đất có sức mạnh kinh người, Ngô Lão Cẩu cắn răng một cái, nhờ vào lực cánh tay của Trương Khải Sơn, lôi chân phải ra ngoài, ai ngờ sức mạnh bên dưới đột nhiên biến mất, y lảo đảo một cái, suýt nữa ngã đập mặt. Quay lại nhìn một cái, phát hiện mắt cá chân có một cái vòng đen thùi, khăng khăng bám chặt lấy y, đó là một cánh tay người khô hoắc. Nhìn độ hư thối của xương thịt không giống người mới chết, trong lòng nghĩ không đúng, hô: “Mọi người cẩn thận dưới chân!”
Lời còn chưa dứt, bên kia liền truyền đến tiếng kêu của A Sinh, chỗ hắn đang đứng cũng đột nhiên bị lún xuống, may mà có Hắc Bối Lão Lục bên cạnh nhấc hắn lên, sau đó đạp một cước lên đó. Rất nhanh, chỗ bị lún xuống xuất hiện một cái lổ hổng đen thẫm.
Ngô Lão Cẩu đang định nói, bên tai truyền đến thanh âm của Trương Khải Sơn, “Cố đứng sát vào tường!”
Sau đó liền cảm thấy thân mình nhẹ tênh, là vì Trương Khải Sơn thấy y thương tích đầy mình lại thêm trên chân còn vướng theo một bàn tay khô không tiện cử động, liền trực tiếp vòng tay ôm hông y, nhanh chóng lùi về phía góc tường.
Thân thủ của những người còn lại cũng không chậm, đợi cho tất cả đều đứng bên vách tường, mặt đất đột nhiên rã ra, trong nháy mắt, cả mộ thất vốn đang bằng phẳng bỗng xuất hiện vô số cửa động to nhỏ đếm không xuể, cửa động có sâu có nông, sâu thì sâu đến không tháy đáy, nhưng những cái động nông thì có thể nhìn ra bên dưới là những cái quan tài không giống nhau, hoặc là thi cốt phơi bày ra cả bên ngoài.
Ngô Lão Cẩu nhìn thoáng qua, tuy rằng không biết bên trong quan tài có gì, nhưng những hài cốt ở bên ngoài đã hoàn toàn hoá xương, ít nhất thì nhìn qua không cảm giác được nguy hiểm. Xem ra, lúc ấy huyết anh ngăn cản toà mộ sống dậy, nhưng đúng là nhờ sự kết hợp của dịch a-xít và máu của anh thi khiến cho mặt đất ăn mòn nên mấy thứ này mới lộ ra. Xem ra nơi này quả thật tương thông với mật đạo bên dưới, trong vô số mật đạo ở đây chỉ có một cái là đường sống, những mật đạo khác đều đưa vào tử lộ ———- những cửa động có quan tài và những cửa động có thi hài vốn không dẫn đến những nơi giống nhau.
Y cúi đầu nhìn qua bàn tay còn đang bám chặt lấy mình, tâm nói e là lúc đó mình đạp một cước vào khoảng không, trực tiếp giẫm vào tay khối thi hài này, lúc nhấc chân lên đã mang cả cánh tay ra. Trong lòng lặng lẽ nói thật là có lỗi, Ngô Lão Cẩu cố sức kéo cánh tay đang ôm chân mình ra, chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Nhị Nguyệt Hồng: “Xem ra chúng ta tìm đúng chỗ rồi, chỉ không biết đâu mới là chính chủ?”
Không ai trả lời.
Nhưng Ngô Lão Cẩu hiểu rõ, những người có thể đứng được ở đây đều không phải đồ ngốc, cũng không phải mọi người không biết đáp án. Những cái cửa động trước mắt nhìn giống y như một cái đài sen hư thối, nhưng đối với thổ phu tử như bọn họ, thứ được chôn giấu bên trong vừa nguy hiểm lại vừa hấp dẫn.
Cái động ở ngay trung tâm là cái to nhất, sâu nhất, hơn nữa xung quanh lại được bao bọc bởi những cửa động không đồng đều khác, vừa vặn bảy cái, mà bảy cái động này lại sắp xếp y hình dạng của bảy ngôi sao Bắc Đẩu. Theo phong thuỷ trong mộ, hình vẽ bảy ngôi sao Bắc Đẩu có tác dụng ‘chỉ dẫn linh hồn người chết về trời’, ngôi mộ có thể sử dụng hình thức này, chủ mộ thường không giàu có thì cũng là cao quý. Vì Hoàng đế đầu tiên của Minh triều – Chu Nguyên Chương vô cùng coi trọng hình dạng và cấu tạo của bảy ngôi sao Bắc Đẩu, hơn nữa trời sinh cho hắn tính tình đa nghi, bởi vậy, không chỉ có mộ đạo quanh co khúc khuỷu, ngay cả quan tài cũng nhiều đến mù mịt. So với Chu Nguyên Chương, tính tình đa nghi thích giết chóc của Minh Thành Tổ Chu Đệ chỉ có hơn chứ không kém, hơn nữa hắn tại vị bất chính, sợ sau khi chết bị người ra khinh rẻ, mộ táng mới phải làm thành phức tạp như vậy, nhưng hình thức chôn cất theo bảy ngôi sao Bắc Đẩu vẫn là học theo cha hắn.
Dù cho trải qua trăm nghìn cay đắng muốn tìm thứ gì đó gần ngay trước mắt, mọi người lại chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, ai cũng không động. Bầu không khí bốn phía trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, A Sinh lần đầu theo người của Cửu Môn hạ đấu thấy xung quanh đều như vậy, tim cũng tự nhiên đập nhanh hơn. Làm hắn giật mình chính là, ngay cả Tứ gia bình thường không yên tĩnh được mà bây giờ cũng không nói một lời, cả Tam gia cũng không trò chuyện. Hắn liếm liếm đôi môi có chút khô, nhìn qua Ngũ gia đang đứng gần đó. Đói phương nhìn thấy y khẽ khẽ lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói ra hai từ.
Dù A Sinh còn trẻ, nhưng cũng không ngu dốt. Hắn đã nhìn ra, Ngũ gia đang nói: “A Tĩnh.”