Cửu Môn Ký Sự

Chương 67




Hoắc Tiên Cô hơi trầm ngâm: “Ý ngài là trước khi bọn họ bị bỏ vào bộ giáp đồng này thì vẫn còn sống?”

Ngô Lão Cẩu thở dài, nói: “Người chết đã không còn sinh khí, chụp cái mũ đồng này để làm gì? Bất kể là thi kén hay là tượng đồng, đều phải còn chút hơi tàn, mới có thể sống lại sau mấy trăm ngàn năm nữa. Lần này mọi người trong Cửu Môn hạ đấu, các người sẽ không thể không biết nó là cái gì.”

Hoắc Tiên Cô nghe vậy quay đầu lại, nàng rất ít khi nhìn thấy Ngô Lão Cẩu dùng sắc mặt nghiêm trọng như vậy để nói chuyện, suy nghĩ một chút: “Tôi cũng không rõ ràng tình huống này là gì, chỉ nghe nói là cấp trên có ý nghĩ này trong đầu, cũng không biết là ai thăm dò được cái đấu này, thanh danh của chúng ta bên ngoài, đương nhiên chuyến này không thể thiếu chúng ta, nhưng cuối cùng thì ai có thể nhận được cái gì?”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy âm thầm gật đầu. Một nữ nhân làm nghề này của nam nhân vốn không phải chuyện dễ dàng, lúc trước cố gắng đưa nàng ngồi lên được vị trí đương gia của Hoắc gia, cũng là vì nhìn trúng năng lực và bản lĩnh của nàng, cho nên y vẫn cảm thấy thương tiếc cho Hoắc Tiên Cô ——- nhưng không hơn, y chưa bao giờ xem nàng giống như mình —— không giống những người khác, y không có dã tâm gì, không cầu danh cầu lợi, vào nghề trộm mộ này bất quá cũng là vì kế thừa tổ nghiệp tìm kế sinh nhai mà thôi. Nhưng bây giờ nghe nàng nói ra những lời này, có thể nhìn thấy nàng cũng có suy nghĩ như vậy, đúng là bất ngờ.

Y im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Một ngày nào đó, phải hoàn trả lại.”

Hoắc Tiên Cô khẽ giật mình, đang định mở miệng lại nghe y nói tiếp: “Vừa rồi khi chúng ta ở trong mộ đạo, cô ngửi được mùi máu tươi từ khi nào?”

Nàng sửng sốt một chút, không sự đoán được Ngô Lão Cẩu lại hỏi câu này, nhưng nghĩ lại bỗng nhớ đến cái mũi Ngô Lão Cẩu đã bị phế, suy nghĩ rồi nói: “Lúc ban đầu không có gì bất thường, bắt đầu dị thường là sau khi chúng ta mở đèn mỏ, lúc chúng ta dừng lại một chút, chân của ngài bỗng dưng khoẻ lại, mùi mới bắt đầu nồng nặc.”

Nói xong, nàng bỗng nhiên nhận ra gì đó, sắc mặt trắng bệch, nói: “Ý của ngài là…..”

Ngô Lão Cẩu gật gật đầu: “Vì trên đùi tôi bị thương có bôi máu của Phật Gia, tôi nghi ngờ là do máu của Phật Gia khởi động tuyết tế trên tường, không chỉ có chân của tôi khôi phục tri giác, khối thi hài mà Chung Thanh mang theo lúc ấy cũng có biến hoá, nó có thể khiến cho tất cả bánh tông trong chủ mộ thất thi biến.”

Hoắc Tiên Cô nghe vậy chậm rãi nói: “Thi biến tối kị mau chảy, cho nên ngài tin rằng Phật Gia cũng đoán được điểm ấy, lúc ấy mới mạo hiểm để Chung Thanh không bị thương đem khối thi hài kia theo, bản thân hắn hiện tại chính là nguyên nhân lớn nhất khiến thi biến, cho nên mới chọn cách đi phía trước dò đường.”

Ngô Lão Cẩu từ chối cho ý kiến: “Chỉ là, hiện tại tôi còn chưa biết bọn kiến đen vốn muốn đem cỗ khi thể kia đi đâu, nếu không có thể tìm được sào huyệt của bọn nó và thi —-”

Lời còn chưa dứt, giọng nói Hoắc Tiên Cô vang lên bên tai có chút khác thường: “Chúng ta giải quyết vấn đề trước mắt rồi nói sau.”

Lúc này, Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu nhìn hàng tượng đồng vốn đứng yên lặng, nhưng những cặp mắt trên mặt nạ đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Y phát hiện, bức tượng đồng cao nhất phía cuối không giống với những cái còn lại, trên mũ không có mặt nạ khắc mấy con mắt, mà là để trống không, có thể nhìn thấy ánh mắt của thi thể. Ánh mắt này đang sưng đỏ, không còn phân rõ đâu là tròng đen đâu là tròng trắng.

Hoắc Tiên Cô làm đương gia đối với việc hạ đấu đã không còn xa lạ, nhưng nữ nhân thường yêu sạch sẽ, đối với mấy loại bánh tông dơ bẩn này có thể xa được thì nhất định phải tránh xa. Thấy cảnh tượng quỷ dị này, sau khi bình tĩnh lại, nói với Ngô Lão Cẩu bên cạnh: “Làm sao bây giờ?”

Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày nói: “Nơi này không có lối ra, trừ khi mộ thất lại thay đổi bố cục lần nữa mở ra một cánh cửa mới.”

Nói xong, y lấy thanh đoản kiếm trên người đưa cho Hoắc Tiên Cô, nói: “Dùng phòng thân, dùng xong rồi nhớ phải trả lại cho tôi.” ヽ(>∀<☆)ノ Nhưng Hoắc Tiên Cô không đưa tay nhận lấy thanh đoản kiếm, nhìn y một cái nói: “Ngài cứ cầm đi, hơn nữa có ngài ở đây tôi cũng không chết được.” Nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Nếu có móng lừa đen thì cho tôi một cái.” Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, y không ngờ Hoắc Tiên Cô vậy mà cũng biết nói giỡn, vì thế quay đầu lại nhìn nàng, nở nụ cười: “Được, sau này hạ đấu nhất định sẽ chuẩn bị cho cô một cái móng lừa đen thật tốt.” “Trước kia thường xử lý bánh tông lông trắng, bây giờ gặp phải một đám bánh tông sắt, sau này có thêm chuyện phiếm để tới quán trà kể.” Ngô Lão Cẩu cười, nhẹ nhàng nhích người qua đứng trước mặt Hoắc Tiên Cô, nhìn thấy tượng đồng đi đến gần: “Xem ra hôm nay lão tử phải dùng đến quyền cước rồi.” Giây tiếp theo, bánh tông kia giương đôi tay cử động một cách máy móc đánh qua. Ngô Lão Cẩu nghiêng người tránh thoát, chân phải đạp lộn xộn vào đầu gối của nó một cái. Ai ngờ đá một cước này mà nó không chút lay động, ngược lại càng lúc càng đến gần, Ngô Lão Cẩu giơ tay đâm kiếm vào cổ nó. Không ngờ bộ giáp này được thiết kế vô cùng chặt chẽ, chỗ lưỡi kiếm chạm vào phát ra âm thanh giòn vang, rất nhanh móng vuốt đồng đánh vào đỉnh đầu y, mắt thấy không thể tránh kịp, Ngô Lão Cẩu ôm thắt lưng nó lật nghiên một cái, một người một tượng lăn trên mặt đất, đoản kiếm cũng bị rơi ở bên cạnh. Lúc này, Hoắc Tiên Cô ở một bên nhanh tay, cúi người nhặt thanh kiếm chọn đúng thời cơ đâm vào con mặt của tượng đồng. Lúc sắp đâm tới nơi, tay cầm kiếm lại bị Ngô Lão Cẩu giữ lại. “Từ từ, hắn còn sống!”