Cửu Môn Ký Sự

Chương 64




Âm thanh này như gần như xa, nhưng cảm giác lại ngay sát bên tai, Ngô Lão Cẩu chợt nhớ lại ngày xưa mẹ hay kể cho y nghe chuyện về mỹ nữ xà, nó là một loại quái vật đầu người thân rắn, có thể gọi tên người, nếu mà trả lời nó, ban đêm nó sẽ đến ăn thịt người đó. Tuy rằng từ nhỏ y chưa từng tin mấy chuyện này, thậm chí cũng từng hy vọng sẽ có ngày được gặp xem con quái vật này là cái gì, thầm nghĩ nếu gặp được nó sẽ ném một cái móng đen về phía nó, sau đó khoe thành quả với các ca ca, để bọn họ không xem thường mình.

Chỉ là, lúc trước ở ao nước cũng vì một tiếng ‘Ngũ gia’ này mà y bị rơi xuống nước, bây giờ đang trong cảnh tối lửa tắt đèn bị gọi một tiếng nữa, y đột nhiên nghĩ chẳng lẽ trong mộ cổ này có mỹ nữ xà thật sao?

Trương Khải Sơn đứng bên cạnh dường như đã nhìn thấy thần sắc bất ổn của y, hỏi: “Sao vậy?”

Ngô Lão Cẩu hơi kinh hãi, Trương Khải Sơn hỏi như vậy chứng tỏ hắn không nghe được gì bất thường, cách giải thích duy nhất là lúc nãy chỉ có mình mình nghe được tiếng gọi ‘Ngũ gia’ đó.

Y đang định mở miệng nói không có gì, sau đó nghe được âm thanh dò đường của Trần Bì A Tứ, “Cửa vào ở phía trước.”

Tiếng bước chân vang lên, mọi người đều ngay ngắn bám vào vách tường mà đi. Trương Khải Sơn bảo Chung Thanh và những người khác đi trước, sau đó nâng tay trái của Ngô Lão Cẩu khoác qua vai mình, tay phải ôm lấy thắt lưng y, hai người dìu nhau đi về phía trước.

Ngô Lão Cẩu định nói một tiếng tạ ơn, nghe thấy Trương Khải Sơn thấp giọng nói: “Lúc nãy cậu nghe thấy gì?”

Y vừa nghe liền ngạc nhiên, sau đó nghĩ là Trương Khải Sơn đoán được là vì lúc này xung quanh tối om không thể nhìn thấy, như vậy thứ khiến y dao động chỉ có thể là đã nghe phải âm thanh gì đó không nên nghe. Ngô Lão Cẩu cúi đầu suy nghĩ, trong lòng biết rõ chuyện gì cũng không thể giấu được Trương Khải Sơn, nhưng vì không muốn để cho những người khác chú ý, chỉ đành quay đầu bám vào bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Tôi nghe có người gọi Ngũ gia.”

Trương Khải Sơn nghe xong im lặng một hồi, sau đó nói: “Sau này nghe âm thanh gì cũng không được trả lời, thứ gọi cậu, có thể không phải là người.”

Ngô Lão Cẩu nín thở một hơi, tâm nói mẹ kiếp lão tử không phải con nít lên ba để ngài nhắc nhở, nhưng bây giờ khó mà nói ra miệng, thứ nhất là vì Trương Khải Sơn thật sự lo lắng cho y, thứ hai là sẽ khiến người khác nghi ngờ, chỉ đành qua loa mấy câu không sao.

Mấy người mò mẫm trong đêm đi được một lúc, Ngô Lão Cẩu bỗng cảm thấy đường dưới chân gập gềnh, không hiểu sao trên mặt lại có cảm giác tê ngứa.

Y chưa kịp nhắc nhở, Trương Khải Sơn đột nhiên dừng lại nói: “Chỗ này không có Hàm hương thạch, có thể bật đèn lên được rồi.”

Xung quanh bỗng chốc bừng sáng, Ngô Lão Cẩu hơi nhíu mày, đợi đến lúc nhìn rõ cảnh vật trước mắt, đồng tử cũng thoáng chốc thu nhỏ lại.

Trên vách đá bên trái có một vệt máu bắn tung toé, dường như che phủ gần nửa bức tường. Màu máu đã gần như thâm đen, nhìn theo độ dính và độ ẩm thì cũng đã được một khoảng thời gian rồi. Trong lòng Ngô Lão Cẩu nhanh chóng đánh giá, chiếu theo lượng máu và tình trạng vết máu, chỉ e là do động mạch chủ của người hay con gì đó bị cắt đứt mới khiến máu bám trên tường, nhưng kỳ lạ chính là xung quanh không thấy cái thi thể nào cả.

Trương Khải Sơn bỗng nhiên buông Ngô Lão Cẩu ra, bảo Chung Thanh đến giúp đỡ, sau đó tự đi đến bên vách tường, đưa tay xoa xoa vết máu, sau đó ngửi ngửi một chút, nhíu mày.

Lúc này, Trần Bì A Tứ đi phía trước đột nhiên lên tiếng: “Bên này cũng có!”

Mọi người nghe vậy rất nhanh chạy qua, quả nhiên, trên vách đá cách đó chừng hai mươi thước cũng có một vết máu màu đen giống y vậy.

Trương Khải Sơn suy nghĩ, nói: “A Tứ đi ra kia nhìn thử xem, phía trước chắc là vẫn còn.”

Trần Bì A Tứ nghe vậy tiến nhanh về mộ đạo phía trước, sau đó liền nghe được giọng hắn xa xa truyền đến: “Chỗ này cũng có, chỗ này cũng…. Tổng cộng có năm chỗ.”

Đôi mắt Trương Khải Sơn bỗng trở nên u ám, sau đó đi đến trước mặt Ngô Lão Cẩu, nói: “Chân của cậu sao rồi?”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy giật giật chân trái, không ngờ lại có cảm giác trở lại. y nở nụ cười, nói: “Sao ngài lại biết?”

Ai ngờ Trương Khải Sơn không thèm để ý câu hỏi của y, ngược lại xoay người nói với mọi người: “Chạy nhanh rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt!”

Nói xong, hắn lấy khẩu súng mà Chung Thanh đưa trả lại cho Chung Thanh, ý bảo hắn cầm lấy, nói: “Đuổi kịp những người khác.”

Chung Thanh nhìn hắn và Ngô Lão Cẩu một cái, gật gật đầu rồi nhanh chóng chạy theo.

Trương Khải Sơn lập tức lấy khẩu súng của hắn ra, giao cho Ngô Lão Cẩu, nói: “Cho cậu dùng để phòng thân.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngây ngốc, nói: “Tôi không quen dùng súng.”

Trương Khải Sơn biết y không phải loại người thích nhận ân huệ, đành phải giải thích nói: “Cứ nhận, sẽ có tác dụng. Ta có vật để phòng thân rồi.”

Ngô Lão Cẩu khẽ cười cười, vẫn không nhận khẩu súng đó, nói: “Đừng quá lo lắng cho tôi.”

Trương Khải Sơn nghe vậy giương mắt nhìn Ngô Lão Cẩu, một gương mặt tuấn tú khác hẳn với cái danh thổ phu tử, qua một hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó cất súng vào, nói: “Vậy thì cầm thanh đoản kiếm này vậy.”

Ngô Lão Cẩu gật gật đầu, sau đó sóng vai cùng Trương Khải Sơn muốn đuổi kịp những người phía trước. Y nghĩ, nói: “Ngài cảm thấy vết máu đó xuất hiện ở đây không phải là ngẫu nhiên, nó có liên quan đến chuyện chân của tôi đột nhiên khá hơn?”

Trương Khải Sơn không quay đầu lại, nói: “Nếu mũi của cậu có thể ngửi được mùi, sẽ phát hiện từ lúc chúng ta đến chỗ này, mùi máu tươi ngày càng dày đặc. Vừa rồi ta sờ thử vết máu trên tường, vậy mà trên may vẫn bị dính một chút máu.”

Ngô Lão Cẩu cả kinh, nhìn theo vết máu này có thể nói nó đã sớm khô rồi, sao còn có thể ướt được chứ?

Lúc sắp đuổi kịp đoàn người phía trước, Trương Khải Sơn bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Mùi máu ngày càng đậm là vì chúng nó đang bắt đầu quay về trạng thái ban đầu (trạng thái lỏng), mà thứ kích thích chúng nó phản ứng, chính là máu của ta dùng để chữa thương trên đùi của cậu. Chỗ này, chính là huyết tế trường.”