Cửu Môn Ký Sự

Chương 53




Đây là một không gian mộ thất rất nhỏ, nhưng cũng đủ cao để cho người đứng thẳng lên.

Trong tâm Ngô Lão Cẩu thầm nói hy vọng không phải là cô gái kia bất hạnh gặp nạn, sau đó đã định đứng dậy cứu người.

Vừa đứng lên đã bị Trương Khải Sơn giữ lại, “Cởi quần ra.”

“A?” Mẹ ơi muốn đùa giỡn lưu manh gì đó cũng không phải lúc này a.

Trương Khải Sơn ho một tiếng, thấy Ngô Lão Cẩu không có ý định tự cởi quần, liền trực tiếp động thủ.

“Ấy!” Ngô Lão Cẩu rất nhanh đưa tay nắm cổ tay Trương Khải Sơn lại, nhưng cảm giác đau đớn trên đùi đột nhiên truyền đến khiến y chỉ đành thoả hiệp: “Mẹ nó, chắc chắn là lão tử không hạp với mấy con này!”

Quần ngoài rất nhanh được cởi ra, Ngô Lão Cẩu cúi đầu nhìn, trên đùi không bị tổn hại gì, chỉ có ở cổ chân trái và trên sườn đùi có một vết đen. Trên đùi vẫn còn một con kiến đen chưa kịp chạy trốn, bị đoản kiếm đập một cái chết tại chỗ.

Trương Khải Sơn đưa tay chém xuống, rất nhanh trên đùi và mắt cá chân của Ngô Lão Cẩu xuất hiện hai chữ thập. Một mùi hôi thối xông vào mũi, sắc mặt Ngô Lão Cẩu trắng nhợt, lúc này mới phát hiện da thịt đã bắt đầu bị hư thối.

Ngô Lão Cẩu thấy Trương Khải Sơn cau mày đưa tay định lấy máu, vì thế nở nụ cười, chỉ vào người đang nằm cách đó không xa: “Vết thương nhỏ mà, ngài đi cứu người trước đi.”

Không ngờ Trương Khải Sơn nghe xong cũng không ngẩng đầu nhìn một cái, im lặng đưa miệng vết thương trên lòng bàn tay lúc nãy vào vết thương của Ngô Lão Cẩu.

Ngô Lão Cẩu đang muốn nói chuyện, cảm giác cháy rát trên miệng vết thương khiến y phải nuốt trở về, cắn chặt răng, giương mắt hỏi: “Máu của ngài có chứa kiềm sao?!”

Trương Khải Sơn ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục động tác trong tay, nói: “Da thịt bên dưới miệng vết thương bị kiến làm cho thối rữa, máu này có thể khống chế lại một chút, nếu không sẽ ăn mòn đến tận xương cốt.”

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, bỗng nhiên hiểu được ý của hắn, nói: “Cho nên người kia….”

“Hắn đã không phải người.” Trương Khải Sơn ngẩng đầu nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, nói: “Chúng ta đã đến trễ.”

Ngô Lão Cẩu nhíu mày, bỗng nhiên đưa tay vịn vào cánh tay Trương Khải Sơn, dùng lực đứng lên, cúi đầu nhìn qua chân trái toàn là máu của Trương Khải Sơn, ngẩng đầu nhìn tay hắn một cái, sau đó kéo túi qua lấy một cuộn băng vải ném sang cho hắn: “Băng bó tay lại đi.” Sau đó kéo quền lên, lê chân trái bỏng rát hướng về người nằm bên kia.

Trương Khải Sơn nói không sai.

Người này đã trở thành không phải người.

Chuẩn xác mà nói, đây là một khối thi hài, chắc đã bị nhiều kiến đen cắn, trên người có chỗ chỉ còn thấy một lớp da đen dính sát vào xương trắng và vài sợi tóc còn dính trên đầu lâu, mặt đã không nhìn ra mặt. Tư thế của thi thể cực kì vặn vẹo, hiển nhiên trước lúc chết đã đau đớn vô cùng. Nhưng vì lúc Ngô Lão Cẩu bò vào đây chỉ thấy một thi thể mặc trang phục tối màu có tóc nằm sắp, không ngờ hắn đã không còn ra hình dạng người thế này.

NGô Lão Cẩu dừng một lúc, bỗng nhiên thở dài, nói: “Tuy rằng chúng ta không quen biết nhau, nhưng nếu có thể gặp mặt ở đây coi như duyên phận, huynh đệ, tôi ở đây bái lạy cậu cũng xem như an ủi vong linh cậu trên trời.”

Nói xong, y vỗ tay lạy ba lạy, sau đó mới quay người nói với Trương Khải Sơn: “Hắn chính là người bị ngã xuống ao?”

Trương Khải Sơn gật gật đầu: “E là hắn đã tránh thoát được thứ trong nước kia, nhưng không tránh khỏi ngàn vạn con kiến đen tấn công.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy run nhẹ, nói: “Nhưng chúng ta vào đây bằng cách cho nổ tung núi giả, còn hắn làm sao vào được?”

Trương Khải Sơn nói: “Cùng một nơi mộ thất mà khô ráo khác hẳn, cậu có cảm thấy vách tường và mặt đất ở đây cực kỳ ẩm ướt, thậm chí có chỗ còn bị rĩ nước.”

Ngô Lão Cẩu cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Chỗ này có nước là vì bên ngoài vách tường này chính là cái ao nước kia, chỗ này có một cái thông đạo khác, ngươi kia vì tránh con quái vật trong nước gặp đúng lúc thông đạo mở ra nên ăn may chui vào được trong này, nhưng không ngờ chỗ này cũng là nơi kiến đen thường xuyên lui tới, sở dĩ hắn không chạy trốn theo hướng mà chúng ta đi tới, là bởi vì nghĩ kiến đen từ đó chui ra. Như vậy?

Ai ngờ Trương Khải Sơn bỗng nhiên ảm đạm cười, nói: “Chúng ta cũng không thể theo hướng đó ra ngoài, bởi vì máu của ta hình như không có tác dụng.”

Ngô Lão Cẩu cả kinh, xoay người, chỉ thấy hướng vừa nãy họ bò vào đã có mấy con kiến đen chạy đến, có lẽ là vẫn còn sợ mùi máu trên người Trương Khải Sơn, chỉ dám lanh quanh bên cạnh chứ không dám lại gần. Y cười khổ một cái, quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Lão tử không ngờ lại phải chết trong miệng mấy con này.”

Trương Khải Sơn nghe vậy nhìn chằm chằm y một lúc lâu, mãi cho đến khi thấy Ngô Lão Cẩu đưa tay sờ sờ mặt mình: “Sao vậy? Mặt tôi bị gì sao?”

“Không có gì.” Trương Khải Sơn dời ánh mắt, nói: “Cậu cảm thấy cái thông đạo kia sẽ ở đâu?”

Ngô Lão Cẩu thu lại thần sắc, nói: “Nhìn theo địa thế ở đây, lúc trước chúng ta vẫn hướng về phía trên mà đi, chắc là hướng tiếp cận chủ mộ. Chỗ này quanh năm ẩm ướt nên thi thể sẽ rất khó bảo quản, theo mùi hôi thối này, gần đây chắc chắn còn có một nơi chất đống thi thể.”

Y còn chưa nói xong, mấy con kiến đen ăn thịt thối đã không chờ nổi nữa.