Cửu Môn Ký Sự

Chương 47




Ngô Lão Cẩu trầm mặc một lúc lâu, nói: “Loại ngọc Thương Sơn này rất chắc chắn, chỉ dùng sức thì không thể mở ra được, chẳng lẽ phải dùng thuốc nổ thật sao? Nhưng chúng ta không biết tình huống bên trong, lỡ mà nổ đụng đến cơ quan nào đó thì lại phiền toái nữa.”

Trương Khải Sơn không trả lời, dừng một chút rồi nói: “Còn có một cách, có một người sẽ đến mở cửa.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngạc nhiên hỏi: “Ai?”

Không ngờ Trương Khải Sơn chỉ nhìn y mỉm cười, nói: “Chúng ta ngồi đây chờ một chút, đúng lúc sẽ đến, chắc là nhanh thôi.”

Ngô Lão Cẩu cảm thấy kỳ quái, Hắc Bối Lão Lục lại nói: “Tôi chưa bao giờ nhận ân huệ của người khác, cuối cùng vẫn mắc vào cái nhân tình này.”

Trương Khải Sơn biết tính cách làm việc xưa nay của Hắc Bối Lão Lục, nghe xong mấy lời hắn nói cũng không nổi giận, nói: “Này xem như là ta nợ hắn đi, không liên quan đến các người.”

Ngô Lão Cẩu là một người có nhân duyên khá tốt trong Cửu Môn, đương nhiên cũng am hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nghe xong mấy lời này đã đại khái đoán được.

Theo như lời của Trương Khải Sơn thì ‘người này’ chắc là một trong những người đồng hành vào đấu, Hắc Bối Lão Lục đã đánh nhau với hắn, hơn nữa Trương Khải Sơn dường như có qua lại với hắn nhưng giao tình không sâu đậm. Từ đó suy ra, người có khả năng nhất chính là người đồng nghiệp trong quân đội rất giỏi đổ đấu mà Trương Khải Sơn vừa kể.

Chắc là cấp trên cố ý thử lòng hắn, cho nên cố ý phái hắn đi chuyến này, thứ nhất là ngầm cảnh cáo Trương Khải Sơn có một đối thủ cạnh tranh lúc nào cũng có thể thay thế cho hắn, thứ hai, nếu người này còn sống thì có nghĩa là Trương Khải Sơn đồng ý với sự tồn tại của hắn, về sau nhất định tiền đồ vô lượng. Bây giờ ngoài Cửu Môn và ba tên đồng loã của Cừu Đức Khảo, chỉ còn hắn là bị cô lập, cho nên, về công hay về tư thì trong lần hạ đấu này hắn đều sẽ đứng về phía Trương Khải Sơn, đem hết toàn lực giúp Trương Khải Sơn lưu lại ấn tượng tốt, cũng là đảm bảo một vị trí có lợi cho mình.

Đương nhiên Trương Khải Sơn cũng nghĩ đến vấn đề ấy, cho nên mới tin rằng tên kia nhất định sẽ nghĩ cách mở cánh cửa đá này ra.

Điều duy nhất Ngô Lão Cẩu không xác định được chính là, Trương Khải Sơn vốn có thể trực tiếp cho nổ tung cánh cửa đá, không cần phải vì chuyện này mà nợ người khác một cái nhân tình. Bởi vì Trương Khải sơn cũng không phải là một người chuyên lật lọng, nợ nhân tình người khác tát nhiên sẽ báo đáp, hắn cũng sẽ không thay đổi ý định, chẳng lẽ là vì đã sớm xem người này như thân thủ?

Nhưng bất kể nguyên nhân khiến Trương Khải Sơn làm vậy là gì, sự thật chứng minh, người này nhất định sẽ không làm y thất vọng.

Nửa giờ sau, tảng đá nặng trâm cân đột nhiên mở ra.

Cửa vào rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một người nghiên người chui vào. Ngô Lão Cẩu ôm Tam Thốn Đinh, hít sâu một hơi lách người qua cửa đá, trong lòng thầm nghĩ may là dáng người của cả ba cũng không quá cao lớn, nếu không lỡ gặp phải một tên mập thì có nước cắt thịt đi làm bánh bớt mới may ra mới chui vào được.

Tuy là như vậy, nhưng tư thế chen lách vào cửa cũng không đẹp đẽ gì, may là không có ai thương vong trong khi vào.

Ai ngờ vào tới bên trong, còn chưa kịp thở, Ngô Lão Cẩu đã nghe được một âm thanh xa lạ cười nói: “Vị này nhất định là Cẩu vương lừng danh khắp Trường Sa, Ngô Lão Cẩu?”

Ngô Lão Cẩu vừa nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang nhìn mình, trên mặt tràn đầy ý cười, quả nhiên là tên đồng nghiệp mà Trương Khải Sơn từng nhắc đến. Lúc này hắn đang mặc một thân quân phục, nhưng trên mặt lại toả ra khí chất người có học nho nhã.

Người nọ ôm quyền hơi cúi đầu với Ngô Lão Cẩu, cung kính nói: “Bỉ nhân tên là Trương Ngọc Lân, xuất thân từ gia đành quân nhân Đông Bắc, nghe danh Ngũ gia đã lâu!”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy lại nghi hoặc nhìn Trương Khải Sơn, cũng đều đến từ Đông Bắc, còn cùng họ Trương với nhau, nhịn không được thầm oán hận chẳng lẽ tên này là họ hàng con ông cháu cha của Trương Khải Sơn, muốn để ngài mang hắn đi tìm hiểu sự đời nhưng lại tìm không được người để nhờ cậy nên đành qua loa như vậy?

Vì thế lại nhìn cái người tên Trương Ngọc Lân thêm vài lần, nhưng càng nhìn lại càng thấy hắn và Trương Khải Sơn nhất định không phải người một nhà.

Trương Ngọc Lân có sự pha trộn giữa bắc và nam, diện mạo tuấn tú, mà cử chỉ lại vào khuôn phép, có lẽ hắn vừa tham gia quân ngũ không lâu, còn Trương Khải Sơn có khí chất cường đạo của một quân phiệt, cả người toát ra khí chất tương lĩnh. Quan trọng hơn là, trên người hắn không có loại đạm mạc đối nhân xử thế như Trương Khải Sơn.

Trái lại, vừa nhìn thấy Trương Ngọc Lân, Ngô Lão Cẩu cảm nhận được nụ cười ôn hoà này chẳng qua là để che dấu dã tâm của hắn. Nam nhân có dã tâm vốn không phải chuyện xấu, nhưng Ngô Lão Cẩu không thích hắn ngoài mặt giả nhân giả nghĩa, nhưng cũng không phủ nhận khả năng gan dạ sáng suốt của người này khi dám vứt những người còn lại sang một bên để mở cửa đá, đã có quyết đoán chỉ tuân mệnh theo một người vừa là địch vừa là bạn hạ đấu, chứng tỏ về sau hắn sẽ là hạng người không tầm thường. Trương Khải Sơn chắc chắn cũng có chút luyến tiếc, mới muốn giữ lại hắn.

Ngô Lão Cẩu âm thầm lắc đầu, hy vọng về sau sẽ không có giao tình với hắn quá nhiều.

Tuy là trong lòng Ngô Lão Cẩu không thích loại người làm trong quân trường, nhưng bây giờ trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười nói: “Đa tạ giúp đỡ!”

Ai ngờ, lúc này lại có thanh âm của nữ nhân vang vọng xa xa: “Anh có công lao, bọn tôi cũng có khổ lao, không phải nên chia sẽ với nhau sao?”