Kỳ thật là một người trong ấy có một ưu đãi chính là có thể dễ dàng đem trọng điểm của câu chuyện trở thành vấn đề cần giải quyết trước tiên.
Ngô Lão Cẩu trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Cho nên lần này mọi người vào đấu là vì muốn xem trong đấu có mấy lại thuốc trường sinh gì đó hay không? Chung Thanh là cấp dưới của ngài nên chắc đã sớm biết hết mọi chuyện rồi, nhưng A Sinh là tôi mang theo, chắc là hắn còn chưa biết.”
Trương Khải Sơn bỗng nhiên nói: “Cậu trách ta không nói cho cậu biết mọi chuyện?”
Ngô Lão Cẩu trầm mặc. y không có quyền chất vấn Trương Khải Sơn vì sao lại làm như vậy, Trương Khải Sơn cũng không có nghĩa vụ phải nói cho y biết tình hình thực tế.
“Ta biết cậu vô tình bị kéo vào chuyện này, huống chi biết càng nhiều càng nguy hiểm, cho nên trước đây cũng không nói cho cậu biết nguyên nhân thật sự của chuyến đi này, chỉ dặn Chung Thanh phải đảm bảo an toàn cho cậu trên đường đi. Nhưng mà, bây giờ cảm thấy không quan trọng nữa.” Trương Khải Sơn nói, trong bóng đêm khẽ cười với Ngô Lão Cẩu, “Ta phát hiện được một dòng mật ngữ từ cái ngọc khuê mà các người đem từ Ngạc Nam về, ám chỉ ngọc khuê còn nửa cái khác đang ở Trường Lăng, mà nửa miếng ngọc còn lại có ghi chép bí mật về trường sinh. Tin tức này không biết vì sao đến được tai cấp trên, cho nên mới muốn ta hạ đấu.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy nhíu nhíu mày, “Nhưng để cho tất cả mọi người trong Cửu Môn tham dự vào việc này, vì ngài đang lo lắng cấp trên sẽ phái người đến kiềm chế hành động của chúng ta?”
Trương Khải Sơn gật gật đầu: “Ta đoán không sai. Chiếc xe cản đường chúng ta đến Bắc Bình chính là xe của cấp trên, nói là vì lo lắng chúng ta không đủ nhân thủ, cho nên thêm vào bốn người, mục đích là để chúng ta không dám động tay động chân quá nhiều. Vì đề phòng bí mật bị lộ, cho nên hành tung của bọn họ cũng bí mật đối với các người. Lúc ta một mình xuống xe, là vì chạm trán với bọn họ. Sau khi chúng ta hạ đấu không lâu, bọn họ cũng đã xuống đây.”
“Vậy con huyết thi tập kích A Sinh chính là do bọn người đó thả?”
“Không sai, nhưng giải quyết con huyết thi đó chính là Lão Lục.” Trương Khải Sơn nói: “Lúc Lão Lục và A Tứ đứng ở ngã rẽ đã phát hiện phía sau có người, cho nên cố ý để A Sinh đi một mình, sau đó theo dõi bọn chúng, cũng không ngờ có người vô tình thả huyết thi ra, cho nên mới khiến A Sinh bị liên luỵ. Trong lúc hỗn loạn Lão Lục và A Tứ đã mất dấu những người đó, nhưng bọn chúng lại đụng phải những người của Cửu Môn vào sau. Mấy người đó nhận ra tình cảnh của bản thân đang nguy hiểm, cho nên giả vờ dùng tiếng khanh khách dụ ta qua đó, hy vọng ta có thể giữ lại cái mạng cho họ. Bởi vì, cấp trên đã có lệnh trong bốn người phải có ít nhất một người còn sống để báo cáo kết quả, nếu không thì xem như nhiệm vụ thất bại.”
Trương Khải Sơn dừng một chút, nói: “Cậu nói không sai, cơ quan cửu long của quan tài trong Phụng Thiên Minh điện đúng là cần một âm một dương mới có thể mở ra, như vậy thì mọi người hai phía mới có thể đi vào ám đạo. Nếu những người hiểu rõ sự tình đã đến đông đủ, ta vốn không muốn để các cậu đi vào nữa.”
Ngô Lão Cẩu đột nhiên cảm thấy tức giận vì bị xem thường, lập tức lạnh lùng nói: “Nhưng mà vì lúc đóng cửa cơ quan cần một trong hai quan tài có người chết để cân bằng, bất quá con bánh tông trong quan tài đã khởi thi, cho nên ngài mới để Lão Lục võ công tốt nhất ở lại bên ngoài, tự hắn phong bế khí tức rơi vào trạng thái bất tỉnh nằm trong quan tài. Ngài đã sớm tính ra thời gian bọn tôi vào đại điện, hơn nữa nhất định sẽ phát hiện Lão Lục, đảm bảo hắn không ngất lâu đến mức nguy hiểm tính mạng. Ngài đã không muốn cho bọn tôi vào trong, vậy tại sao ngài còn phải ở đây một mình làm gì?”
Trương Khải Sơn lần đầu tiên nghe Ngô Lão Cẩu dùng ngữ khí lạnh lùng như vậy để nói chuyện, trầm mặc một lát rồi nói: “Ta ở đây chờ các cậu, là vì ta biết các cậu nhất định sẽ đi xuống.”
Cho dù trong đại điện đang tối đen không nhìn thấy năm ngón tay, nhưng không hiểu sao Ngô Lão Cẩu cảm giác lúc trương Khải Sơn nói những lời này là đang nhìn thẳng vào mình mà nói. Y biết lúc nãy đã hiểu lầm Trương Khải Sơn, nhưng mong muốn có thể có được sự tín nhiệm của nam nhân này vẫn khiến trong lòng y nóng lên.
Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Lúc ngài từ Bắc Bình về Trường Sa, trước khi tìm tôi đã đi tìm Lão Bát?”
Trương Khải Sơn lắc đầu, nói: “Trước khi ta đi Bắc Bình đã gặp hắn, cho nên đối với chuyến đi này cũng đã tính được. Bây giờ thời cuộc bất ổn, dọc trên đường đi đều tra xét rất gắt gao, cho nên lần này trên đường đến Bắc Bình đều là do Tiểu Cửu chuẩn bị.”
Ngô LÃo Cẩu nghe vậy nở nụ cười một chút: “Hai người bọn họ là mưu thần ngoài đấu? Cho nên Nhị gia, Tam gia, A Tứ và Hoắc Tiên Cô bốn người thêm bốn người do cấp trên phái tới đã vào trước?”
Trương Khải Sơn cũng cười cười: “Lúc ta không ở đó, bọn họ thích làm gì thì làm.”
Ngô Lão Cẩu nghĩ, lại nói: “Nhưng hiện tại người của ngài đều rơi lại phía sau, ngài không sợ bọn họ vào trong điều tra được đan dược rồi động tay động chân trước sao?”
Trương Khải Sơn thản nhiên nói: “Ta không cần.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngạc nhiên một chút, y tưởng rằng cái loại quyền cao chức trọng như Trương Khải Sơn phải để ý đến những chuyện như thế này mới đúng, con người khi mà đã đạt đến vị trí cao thì lại càng không dễ buông tay những thứ mà họ muốn. Nhưng há hốc mồm, không nói được chữ nào.
Lúc này, Trương Khải Sơn trong bóng đêm lại buông tay hắn khỏi vai Ngô Lão Cẩu, nhẹ giọng nói: “Lão Lục đã tỉnh.”