Nhìn thấy đôi mắt thông minh sáng lấp lánh của Trương Tiểu Ngũ đang nhìn chằm chằm mình, Ngô Tà bỗng nhiên không hiểu gì hết hướng về y cười cười: “Ông nội.”
Quả nhiên người từng hạ đấu đều không phải người bình thường.
Trải qua nhiều lần xuống đất như vậy, Ngô Tà phát hiện từ lâu mình đã không còn là một người bình thường nữa —– Người bình thường sẽ không thể dễ dàng tiếp nhận chuyện một đứa trẻ năm tuổi là ông nội. Nếu mang Tiểu Ngũ trở về Hàng Châu thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Nhìn ông nội lớn lên, sau đó chẳng lẽ còn giúp ông tìm một bà nội giống y như bà nội mình?
Cho dù lúc này Tiểu Ngũ không biết suy nghĩ trong lòng Ngô Tà, hơi hơi nhíu mày, xoay người nói với Trương Khải Sơn: “Đại ca ca, tên của đệ có phải là “Gia Gia” hay không? Lần đầu tiên Tiểu Tà nhìn thấy đệ cũng gọi đệ là “Tăng Gia Gia”.”
“Quả nhiên ông đã gặp Tiểu Tà.” Ngô Tà nghe vậy mừng rỡ, nói: “Nó đang ở đâu?”
“Ba ba.”
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng trẻ con lanh lạnh.
Không cần quay đầu lại Ngô Tà cũng biết chủ nhân của giọng nói này là ai.
Ngô Tà lại nhìn thấy ánh mắt Trương Khải Sơn mới vừa rồi còn đang nhìn Tiểu Ngũ bỗng trở nên sắc bén vài phần, đó là ánh mắt đánh giá đối thủ. Loại cảm giác này Ngô Tà rất quen thuộc, cậu thốt lên: “Tiểu Ca?”
Vừa xoay người lại, giờ phút này người đang nắm tay Tiểu Tà đứng ở cửa không phải Muộn Du Bình thì là ai?
Ngô Tà sửng sờ một lúc, lập tức nhanh chóng nghênh đón, ngồi xổm xuống ôm chầm Tiểu Tà bế lên, sau đó nhìn trái nhìn phải đánh giá nó không bị thương gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó ngẩng đầu cười với Muộn Dù Bình: “Tiểu Ca, sao anh tìm được Tiểu Tà vậy?”
Hai cha con nghe vậy đồng loạt quay đầu bình tĩnh nhìn Ngô Tà, cuối cùng vẫn là Trương Tiểu Tà đang dựa vào ngực Ngô Tà nói: “Lúc cha xuất hiện bên giường con, con liền tỉnh.”
Ngô Tà dở khóc dở cười, tâm nói sao vận may của tôi lại không tốt như vậy bị ném vào trong sân, không đúng, dù sao cũng được gặp ông nội lúc còn nhỏ, cho nên vẫn đáng giá mà.
Nghĩ đến đây, cậu cười cười với Muộn Du Bình, chỉ vào Tiểu Ngũ một bên, giới thiệu: “Tiểu Ca, đây là ông nội.”
Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, lại bổ sung nói: “Là ông nội lúc còn nhỏ.”
Muộn Du Bình trước khi bước vào phòng cũng đã biết đây là nhà của Trương Đại Phật Gia. Ấn tượng của anh đối với Trương Khải Sơn cũng chỉ dừng lại ở lần trộm mộ đó, chưa từng có nhiều cảm giác gần gủi, cũng không có nhiều cảm giác xa cách. Anh không biết một chuyện, lần đó cả nước náo động vì hoạt động tìm kiếm Trương Khởi Linh, kỳ thật người Trương Khải Sơn tìm chính là anh, chỉ là, lúc đó Phật Gia thật sự không biết vị Trương Khởi Linh trẻ tuổi này đang ở đâu.
Nhìn thấy ánh mắt ấm áp và thân mật của ba người trước mắt, ánh mắt Trương Khải Sơn cũng trầm xuống, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, nhìn không ra gợn sóng. Hắn bất động thanh sắc hỏi: “Cậu chắc là Trương Khởi Linh?”
Muộn Du Bình không nói gì, chỉ là ánh mắt đang nhìn chăm chú nam nhân mặt quân trang trước mắt, lại nhìn đứa nhỏ đang dựa bên cạnh hắn, bỗng nhiên ánh mắt ấm lên một chút, cuối cùng gật gật đầu.
Chỉ có Ngô Tà đứng một bên nhìn Muộn Du Bình và Trương Khải Sơn trao đổi ánh mắt mới biết, cái gật đầu nhìn như không có gì quan trọng này đối với Muộn Du Bình mà nói, hiếm có biết bao nhiêu.